Cô trầm mặc, thị vệ lạnh lùng nói: “Cô mang theo nhiều người tới đây rõ ràng là đến quấy phá, lập tức đi khỏi đây ngay, người bên trong rất cao quý, nếu như các người nhất định không đi thì tôi đành phải rút súng.”
Phía sau anh ấy có hơn chục lính canh.
Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, không thể liều lĩnh mà mất mạng, đến lúc đó sẽ không cứu được Tiểu Khê, cô nói, ” Tôi muốn gặp Thương Dục Thiên.”
“Thương tổng không có.”
“Hôm nay bất luận thế nào tôi cũng phải vào, tôi nghi ngờ người bên trong bắt cóc con tôi, con bé đang gặp nguy hiểm.” Khương Tuyết Nhu con mắt đỏ đỏ nhìn cảnh vệ.
Cảnh vệ nhíu mày. “Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ những người bên trong, tôi không thể cho cô vào.”
Khương Tuyết Nhu không ngờ biệt thự Thương gia lại có cảnh vệ nghiêm ngặt như vậy.
Cô hít sâu một hơi, kiềm chế một hồi, lấy điện thoại ra gọi cho Thương Dục Thiên.
Điện thoại vang hơn mười giây, sau khi kết nối, cô lập tức nói: “Thương tiên sinh, tôi cầu xin ông hãy cho tôi vào biệt thự của ông, tôi muốn gặp Khương Kiều Nhân, con của tôi mất tích rồi, tôi khẳng định là Khương Kiều Nhân đã bắt cóc con bé.”
“Mẹ.” Giọng nói của Tiểu Khê đột nhiên vang lên trong điện thoại.
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm, “Tiểu Khê”
“Mẹ, thật đáng sợ, có kẻ xấu bắt cóc con, bọn chúng muốn ném con xuống suối, nhưng chú ấy đã cứu con.” Tiểu Khê khóc lóc nói: “Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm, con sẽ không bao giờ mua kẹo ngọt nữa, con sợ lắm.”
Trái tim của Khương Tuyết Nhu gần như nứt ra, “Tiểu Khê, con hãy đưa điện thoại cho người đã cứu con.”
Giọng bên kia điện thoại nhanh chóng chuyển thành Thương Dục Thiên, ” Cô hãy ở đó chờ, tôi rất nhanh sẽ đến đó, con cô không sao.”
“Cảm ơn ngài, Thương tiên sinh.” Khương Tuyết Nhu nghẹn ngào.
Thương Dục Thiên nghe vậy tâm trạng rất khó chịu.
Cả người toát lên vẻ u ám, trầm mặc.
Ông cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ đang khóc trong vòng tay ông, nước mắt rưng rưng, khuôn mặt tròn trịa hồng hào mặc bộ váy công chúa màu hồng, quả thực rất đáng yêu, một người lạnh lùng như ông cũng phải mềm lòng.
Nhưng hết lần này đến lần khác một số người sẵn sàng ra tay với một đứa bé như vậy.
Thậm chí còn muốn mạng sống của con bé.
Và người này lại là vợ của ông.
Thương Dục Thiên thực sự không thể tin được, Khương Tụng đã từng xinh đẹp, tốt bụng nhưng tại sao lại trở thành thế này.
“Đừng khóc, sẽ không xảy ra chuyện gì với cháu đâu, hiện tại tôi đưa cháu đến chỗ của mẹ.” Thương Dục Thiên sờ sờ tóc con bé, đột nhiên khẽ giật nhẹ sau đầu con bé, một vài sợi tóc rơi vào lòng bàn tay ông.
“Đau.” Tiểu Khê vội vàng che đầu.
“Xin lỗi, là tay ông đã chạm vào đầu cháu.” Thương Dục Thiên thần sắc bất động đút tóc vào túi.
“Ông?” Tiểu Khê trợn to hai mắt kêu lên “Chú, dung mạo người rất đẹp trai, giống như một soái ca, con mắt của chú màu xanh lam, gọi ông thì quá già.”
Thương Dục Thiên bị con bé chọc cho cười, “Xét về thân phận cháu thật sự phải gọi tôi là ông.”
“Vậy cháu sẽ gọi ông là ông đẹp trai.” Tiểu Khê giương đôi mắt to đen trắng nói.
“Được rồi.” Thương Dục Thiên bóp nhẹ khuôn mặt ửng hồng của con bé, ông thật sự không thân thiết với một cô gái nhỏ như vậy, điều gì đó khiến ông ấy hỏi: “Có muốn ăn kẹo ngọt không.”
Tiểu Khê rùng mình, sắc mặt tái nhợt, “Không ăn, không ăn đâu, cháu cũng không dám ăn kẹo ngọt nữa. Nếu cháu không ăn kẹo ngọt thì cháu sẽ không bị bắt cóc, lần trước cũng suýt chút nữa đã bị chiếc xe hơi tông.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!