Bất quá nghĩ đến chính mình còn chưa đủ mạnh, lại nhịn xuống.
Ừ.” Hoắc Anh Tuấn trầm giọng hỏi: “Có việc gì vậy?
“. . .”
Ý anh là sao, cô không thể tìm anh nếu như không có việc cần?
Khương Tuyết Nhu nhìn kỹ sắc mặt của anh, liền thấy đáy mắt thâm thúy, mới có hai ngày, nhưng cô cảm thấy thái độ của anh đối với mình càng ngày càng lạnh.
Sự thật này khiến trái tim của Khương Tuyết Nhu âm ỉ và đau đớn, cô chợt nhận ra rằng so với Hoắc Anh Tuấn như thế này, cô dường như đã quen với sự ngốc nghếch của anh trước đây hơn.
Chẳng qua có mấy lời cũng nói rõ ràng, bây giờ muốn những cái này cũng vô dụng.
“Chú Thương gọi điện thoại cho tôi, Khương Tụng chạy trốn.”
Khương Tuyết Nhu nói với anh ấy về phân tích của hai người vừa rồi, “Nếu như Khương Tụng rút truy tố, bất kể cổ phần của Khương Kiều Nhân rơi vào tay Khương Thái Vũ, hoặc là Khương Tụng đều rất phiền phức.”
“Hiểu.”
Hoắc Anh Tuấn gật đầu, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh không có bất kỳ cái gì gợn sóng, “Muộn như vậy rồi, em có thể cùng Hiểu Lãnh và Hiểu Khê nghỉ ngơi sớm hơn.”
“. . .”
Cô ấy lại được lệnh đuổi ra khỏi phòng?
Khương Tuyết Nhu có chút phiền muộn không thể giải thích được, “Có thể anh không biết tính chất nghiêm trọng, hai người này dù là ai lấy cổ phần, anh cũng sẽ lại bị đánh tơi bời…”
“Hoắc Thị không liên quan gì đến em.” Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy bộ dạng lo lắng, nhịn không được ngắt lời cô, “Em không cần lo lắng nhiều như vậy.”
Khương Tuyết Nhu sững sờ, dường như cô bị đấm vào ngực một cách vô hình, cô cắn môi, tức giận nói: “Anh cho rằng tôi muốn lo lắng chuyện đó sao? Tôi nghĩ anh chọc tức Khương Kiều Nhân cùng Khương Tụng vì quen biết tôi, tôi cảm thấy có một chút trách nhiệm … ”
“Em không có trách nhiệm, Hoắc Thị lớn mạnh, coi như không có Khương Kiều Nhân cùng Lương Duy Phong, cũng sẽ có những người khác ngấp nghé, ác ý thu mua càng là trên thương trường chuyện thường xảy ra, trước kia tôi bảo vệ không được, là năng lực chính mình không đủ, cũng là từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc cũng không một lòng.”
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, “Là một doanh nhân, cần phải vững vàng đối mặt với mưa gió, nếu thua thì là tôi không có bản lĩnh. Cho dù hôm nay tôi không thua Lương Duy Phong, ngày mai tôi cũng sẽ thua một người khác. Em không cần cảm thấy có lỗi, cũng không cần nghĩ có trách nhiệm với Hoắc Thị và Hoắc gia.
Khương Tuyết Nhu thật lâu không nói được lời nào.
Chính là bị chặn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Thật ra, những gì Hoắc Anh Tuấn nói đều có lý, nhưng anh ấy mới bị thương não, giờ còn chưa có kinh nghiệm thì làm sao có thể chống chọi được với Khương Tụng và Lương Duy Phong đang điên cuồng.
“Thế nhưng là. . . .”
Cô cuối cùng cũng mở miệng.
“Tuyết Nhu, Tôi nói em rất mệt mỏi vì thích tự mình gánh vác mọi thứ. Trước đây tôi chỉ xin em làm bạn gái, nhưng cũng không có cưới em. Là em thích tự gánh vác.”Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nói.
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, nửa ngày nhịn không được cười lên, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không xen vào việc của người khác.”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, thật ra anh cũng không trách cô xen vào, anh không muốn cô quá mệt mỏi, “Tuyết Nhu em nên thử tin tưởng tôi.”
“Ừm, tôi sẽ thử tin tưởng anh.”
Khương Tuyết Nhu qua loa gật đầu.
Quay người, từng bước một trở về phòng.