Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tự mãn của anh ta, Lương Duy Phong hôm nay anh ta cũng không muốn giấu diếm nữa.
“Tuyết Nhu, anh nhìn bộ dạng em thật đẹp.” Lương Duy Phong nhìn cô, đôi mắt to long lanh mang theo oán hận, nỗi hận này khiến anh sảng khoái không thể tả.
Anh đưa tay chạm vào cằm cô một cách bâng quơ.
Nhưng Khương Tuyết Nhu kinh tởm đẩy ra “Đừng đụng vào tôi, đồ ghê tởm.”
“Tôi ghê tởm?” Lương Duy Phong cười lạnh, “Hoắc Anh Tuấn tốt hơn chỗ nào, từng là Hoắc đại thiếu gia, cao cao tại thượng bây giờ như chó mỗi ngày vây quanh Mạnh Tử Hàm muốn làm con rể Mạnh gia? Nằm mơ đi. Mạnh Quốc Xuyên không coi trọng anh ta, cùng lắm là làm ấm giường cho Mạnh Tử Hàm. Em là người may mắn, hiện tại chính là phu nhân của tôi. ”
“Loại may mắn này tôi không cần, chỉ cần anh bằng lòng ly hôn với tôi là được.” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nói, “Tôi khuyên anh nên sớm làm thủ tục ly hôn với tôi . Với thân phận của anh hôm nay, hôn nhân có thể là một cuộc đánh bạc. ”
“Haha, Em sai rồi. Với địa vị của tôi ngày hôm nay, chắc sẽ có vô số tiểu thư nhà giàu muốn bám lấy tôi. Mạnh Quốc Xuyên có lẽ sẽ muốn gả con gái cho tôi nhưng tôi không thích. Tôi cưới em nhưng tôi đã không ngủ với em, đó là một điều đáng tiếc. ”
Lương Duy Phong bất giác nhìn cô với vẻ thèm thuồng.
Khương Tuyết Nhu chăm sóc Diệp Gia Thanh ở viện nên đơn giản là mặc quần jean và áo sơ mi, nhưng vẫn không che giấu được đường cong mê người. Tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút phờ phạc, nhưng lại có một mùi hương khiến người ta có một loại thương nhớ.
“Xin lỗi, tôi sợ bị lây bệnh.” Khương Tuyết Nhu tràn đầy chán ghét.
Lương Duy Phong ánh mắt lạnh lùng, bật cười, “Em xem ra không hiểu, hiện tại toàn bộ Nguyệt Hàn ngay cả Tống tổng cũng không làm gì được tôi. Lúc trước tôi quên nói với em, Thương Dục Thiên chèn ép chuyện kinh doanh ở nước ngoài của tập đoàn Kim Duệ. Tiếc thay hôm qua tôi đã nhờ mẹ em, bà ấy đã giúp tôi giải quyết những chuyện khó khăn ở nước ngoài. Bây giờ có nhiều nước sẵn sàng hợp tác với tôi một lần nữa. Thực sự … Cảm ơn em. ”
Anh lại ghé vào tai cô, “Có một người mẹ tốt như vậy, bà ấy rất tốt và sẵn sàng giúp đỡ tôi mọi thứ.”
Khương Tuyết Nhu thật sự chán ghét, phát cáu.
Mỗi lời anh nói đều như một mũi kim đâm vào tim cô.
Cô không chịu đựng được nữa dùng sức hướng đến anh ta.
Lương Duy Phong nắm lấy cổ tay cô, cười nói: “Đừng khó chịu, dù sao đó cũng là mẹ của em. Em không thể tức giận chỉ vì bà ấy không giúp em. Chao ôi, người mẹ này quả thực rất nóng nảy, bà ấy từ trước đến nay luôn muốn báo thù cho Khương Kiều Nhân. Nghe nói hiện tại bà ấy rất ghét em, nhưng nếu em chết như thế này xem ra qua nhẹ nhàng, bà ấy còn muốn em nếm mùi vị mất người thân. . ”
Khương Tuyết Nhu trợn to hai mắt, trong mắt hiện lên một tia lửa giận giữ, cả người run lên.
Lương Duy Phong tiếp tục thì thầm vào tai cô: “Theo tôi biết, ngày hôm qua chỉ là bước đầu tiên, Diệp Gia Thanh đúng là mạng lớn, nhưng không phải lúc nào cũng may mắn thoát khỏi sự truy sát của mẹ em. Bà ấy rất có bản lĩnh và quen biết rất nhiều người.”
“Các người không ít lần trước mặt bà ấy châm ngòi khiêu khích ly gián.”