“Muốn trách thì chỉ có thể trách anh, hung ác, điên cuồng, ai cũng chán ghét và căm hận anh.”
Hoắc Anh Tuấn hờ hững nói: “Anh định giết hại con trai của bà ấy, anh nghĩ bà ấy không muốn báo thù sao? Thật đáng tiếc, anh nghĩ khi anh về Thanh Đồng mọi người không biết sao. Bà ấy biết rất rõ về anh, sớm biết anh sẽ làm gì với người có thể giúp được anh. Chỉ cần theo dõi anh, để ý tới những nơi mà anh thường đến và Thương Mỗ đối với anh rất quan trọng nên nhất định anh sẽ không để cho anh ấy chết, chỉ cần đặt vị trí của chúng tôi vào anh sẽ biết Thương Mỗ đang ở đâu.”
“Thì ra là vậy, đồ tiện nhân.”
Lương Duy Phong biết chuyện thì bây giờ cũng đã muộn rồi, liền hét lên như người điên, “Sớm biết vậy tôi nên giết tiện nhân đó và để cô ta đoàn tụ với con trai.”
“Nói anh là đồ cặn bã, chính là đã khen anh.” Tống Dung Đức xúc động nói, “Với chị gái mà anh cũng có thể ra tay độc ác như vậy.”
Người này có thể nói là không có chút nhân tính nào, Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói, “Trong mắt anh ta chỉ có quyền lợi và địa vị, vì mục đích của mình mà anh ta có thể làm bất cứ việc gì. Thậm chí người thường ngày dám khiêu khích hay chọc tức anh ta thì anh ta cũng đi tính sổ. Lương Duy Phong anh rất thông minh, nhưng thật đáng tiếc là anh đã sử dụng nhầm chỗ.”
“Anh thì biết cái gì,” Lương Duy Phong như người điên đầy rẫy dữ tợn, “Anh cho rằng tôi hèn hạ như vậy sao? Nếu tôi được sinh ra giống như anh Hoắc Anh Tuấn, kế thừa tập đoàn Hoắc Thị thì tôi cần phải hao tổn công sức, giống như tiện nhân Khương Tuyết Nhu kia, nếu tôi có thân phận như anh thì cô ta sẽ không phản bội tôi hết lần này đến lần khác.”
“Cái gì, anh thật không biết xấu hổ.” Tống Dung Đức không nhịn được nữa mà chửi bới, “Hai người họ yêu nhau như vậy, rõ ràng là anh châm ngòi kỳ gián, làm người thứ ba, còn nói là anh thích người ta, anh chỉ đang lợi dụng cô ấy.”
“Không sai.” Hoắc Anh Tuấn tràn đầy sự khinh thường, “Rõ ràng là anh có vấn đề về nhân cách, đừng đổ lỗi cho những người phụ nữ khác, tôi muốn nói, gặp phải anh thì Khương Tuyết Nhu chính là người xui xẻo tám kiếp.”
Lương Duy Phong, anh lợi dụng tôi để làm tổn thương con gái tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Khương Tụng đột nhiên đi tới, sau một cái liếc mắt lạnh lùng nhìn Lương Duy Phong, cô quay sang nói với Tống Nguyên: “Tôi sẽ đưa người này đi.”
Tống Nguyên khẽ cười, “Thương phu nhân, đương nhiên là không có vấn đề gì. Thương tiên sinh đã nói hết cho tôi nghe chuyện của phu nhân rồi. Lương Duy Phong, Khương Kiều Nhân và Khương Thái Vũ mấy người có dính líu đến vụ án lừa đảo này cũng đang cùng nhau định lừa đảo vụ án, cảnh sát cũng dự định bắt những người này đi. Ngoài ra, Lương Duy Phong cũng bị nghi ngờ đồng mưu tạo phản với Mạnh Quốc Xuyên, nếu phu nhân không mở miệng thì anh ta có thể sẽ phải ngồi tù cả đời hoặc bị xử bắn.”
“Bỏ tù hay bắn chết anh ta cũng là quá dễ dãi.” Thương Dục Thiên nhẹ giọng nói.
“Được.” Tống Nguyên liếc nhìn Lương Duy Phong bằng ánh mắt chết chóc. “Chúc mừng Lương tổng, tôi tin rằng kết cục cuối cùng của anh so với Mạnh Quốc Xuyên sẽ thê thảm hơn.”
Lương Duy Phong kinh hãi ngồi bệt xuống đất.
Một số hình phạt của Thương gia, lúc trước anh cũng đã từng nghe nói qua.
Chỉ là lúc đó anh vì quyền lợi mà đầu óc choáng váng.
“Không, không …” Anh run rẩy gầm lên, “Các người không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là chồng của Khương Tuyết Nhu, cô ấy là vợ hợp pháp của tôi, thả tôi ra, chỉ cần để cho tôi đi, tôi sẽ ly hôn với cô ấy ngay lập tức, dù tôi không có gì cả.”