Tống Thanh Duệ thoải mái vỗ vỗ vai cô, nói: “Lúc đầu có thể là như vậy, nhưng là có duyên giữa người với nhau, sau khi ba mẹ hợp nhau, họ nghĩ chị Minh Kiều tốt, cho nên họ cam tâm tình nguyện xem chị ấy như con gái, mẹ tôi cảm thấy bọn họ đều họ Lâm, cũng là duyên phận, bằng không tại sao bọn họ đều giúp đỡ Minh Kiều, mà không giúp anh.”
Ngừng một chút, Tống Thanh Duệ nói từng chữ một, “Anh Dung Đức, chuyện vừa rồi anh nói phóng viên có hỏi qua. Người bên ngoài bình thường hay buôn chuyện, chẳng trách Minh Kiều ngày thường đi ra ngoài, không có ai để chị ấy vào mắt. Nói trắng ra, chị ấy trong lòng anh cũng có ý nghĩa như này, bởi vì anh mà chị ấy hôm nay mới có thân phận ở Kinh Đô.”
Lâm Minh Kiều âm thầm tán thành lời của Tống Thanh Duệ.
Đồng thời, nó cũng khiến cô cảm thấy bị phụ thuộc.
Trước đây cô cùng Tống Thanh Duệ tiếp xúc rất hời hợt, thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy Tống Thanh Duệ có thể không coi trọng cô.
Vì vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết thân với người khác.
Bây giờ khác rồi, cô thực sự coi Tống Thanh Duệ như người thân.
Tống Dung Đức nghiến răng, xấu hổ “Tống Thanh Duệ, đừng nói nhảm … Tôi không có, cậu đủ rồi. Tại sao luôn xúi giục bất hòa, phá hoại quan hệ của chúng tôi? Cậu muốn chúng tôi nhanh chóng ly hôn, ngư ông đắc lợi, cậu nằm mơ đi.Tống gia không thể nào đồng ý, ba mẹ cậu cũng không đồng ý, đây là loạn luân.”
“Càng nói càng nực cười.”
Lâm Minh Kiều thật muốn tát vào mặt anh ta một cái, “Tôi và Thanh Duệ đều là người trong sạch. Không phải ai cũng bẩn như anh.”
“Tôi ở bẩn sao?” Tống Dung Đức nắm chặt tay.
Lâm Minh Kiều lười phản bác lại, “Tống Dung Đức, nếu tôi là anh, sẽ nhanh chóng làm thủ tục ly hôn càng sớm càng tốt. Tôi đã nói, tôi là quyết tâm, anh muốn cùng tôi dây dưa, tôi chỉ có thể nộp đơn lên Toà án thỉnh cầu ly hôn đơn phương. Tôi không nghĩ anh muốn Nhạc Hạ Thu dính tai tiếng làm tiểu Tam.”
“Nhạc Hạ Thu không phải là tiểu tam, em muốn tôi nói bao nhiêu lần.” Tống Dung Đức buột miệng nói, “Em không thể vô cớ vu oan cho người ta được.”
“Vô cớ vu oan?” Lâm Minh Kiều cười, “Vậy thì tôi sẽ để dư luận phân xử thử, chồng tôi bỏ tiền ra để nuôi bạn gái cũ, đúng rồi, anh ta còn phải tốn tiền đưa cô ta ra nước ngoài, thu xếp cuộc sống sau này cho cô ta, còn nữa sẽ so đo tiền bạc trước đó bồi thường, sợ là vợ chồng người khác ly hôn đối đãi cũng không tốt bằng, nhìn phụ nữ bên ngoài sẽ là mắng anh, hay là khen anh tình nghĩa, đoan chính.”
“Đó là do Nhạc Hạ Thu vì tôi trả giá…”
“Cô ấy cùng anh tạo dựng sự nghiệp, chịu thương chịu khó, hay là chia sẻ giúp anh?” Lâm Minh Kiều mạnh miệng ngắt lời, “Đều không phải, anh được như ngày hôm nay đều là do cha mẹ, tổ tiên bao đời nay tạo dựng, anh không muốn cảm ơn họ mà đối với Nhạc Hạ Thu lại muốn cảm ơn. Tôi nói anh não có vấn đề, anh không thừa nhận sao?”
Tống Dung Đức mấp máy môi, hiếm thấy đầu óc choáng váng một hồi.
“Tôi thực sự hy vọng con tôi sẽ không giống như anh.” Có một cái hố.
Nói xong, Lâm Minh Kiều kéo Tống Thanh Duệ lên xe.
“Chờ chút..”
Tống Dung Đức đuổi theo.
Tống Thanh Duệ phản ứng nhanh, chặn trước mặt Lâm Minh Kiều.
Tống Dung Đức chua xót nhìn chằm chằm Tống Thanh Duệ, “Tránh ra, cậu muốn bị đánh nữa sao?”
“Anh Dung Đức, trước đó em không có chuẩn bị, nếu anh thật sự bắt đầu, em cũng không nhất định sẽ thua anh.” Tống Thanh Duệ bình tĩnh nói.
Tống Dung Đức nghẹn lời.