Tống Thành Duệ dừng ở ven đường, Lâm Minh Kiều lập tức chạy xuống, không đến vài phút liền cầm một lọ thuốc lên xe.
Tống Thanh Duệ lập tức lái xe, Lâm Minh Kiều than thở: “Sao lái xe vội như vậy, còn chưa kịp bôi thuốc.”
“Lâm đại tiểu thư, chưa thấy biển báo bên đường chỉ được đậu 120 giây sao.” Tống Thanh Duệ bất lực nói.
Lâm Minh Kiều sửng sốt, nhưng cũng không có để ý tới, “Vậy tôi năm sáu phút đồng hồ đi mua thuốc, đã làm cho cậu bị phạt tiền.”
“Ừ.” Tống Thanh Duệ gật đầu.
Lâm Minh Kiều trợn to hai mắt, lập tức trốn tránh trách nhiệm, “Vậy thì không thể trách tôi, cậu đã không nói cho tôi biết khi cậu dừng lại.”
“Đúng vậy, lời chị nói có lý.” Tống Thanh Duệ thành thật gật đầu, “Từ nhỏ mẹ đã dạy em không được tranh luận với phụ nữ.”
Lâm Minh Kiều rất đắc ý, “Mẹ cậu dạy như vậy là đúng rồi. Nếu như cậu giữ ý tứ này, sớm muộn gì cũng tìm được bạn gái.”
Tống Thanh Duệ đáy mắt hiện lên ý cười, “Em đang lái xe, chị bôi thuốc cho em được không, em đau miệng.”
Lâm Minh Kiều đành phải mở lọ thuốc, dùng tăm bông làm ẩm thuốc rồi cúi người lau cho cậu ấy.
Lần đầu tiên nhìn cậu ấy gần như vậy, cậu ấy có đôi lông mày kiếm cao vút, sống mũi cao, trên da thật sự không có dấu vết, lại sạch sẽ, đáng tiếc là đôi môi mỏng thanh tú có sẹo.
Nhưng dù sao cũng là người khác giới, thân thiết như vậy, Lâm Minh Kiều vẫn là cảm thấy xấu hổ.
Cô thoa chút thuốc lên người cậu, một bên môi cậu lập tức đỏ tươi như bôi son.
Cô không kìm được nở một nụ cười “đểu”.
Tống Thanh Duệ đang lái xe, cậu liếc nhìn cô, liền thấy khuôn mặt cô gần như kề vào vai cậu, cô cười như một con hồ ly tinh mang vẻ đẹp rực rỡ.
Cậu sững sờ, định thần lại thì nhận ra phía trước có một chiếc xe buýt đang chen lấn, cậu không để ý, suýt nữa thì đâm đầu vào.
Cho đến khi xe tự động phanh gấp.
Nhưng phanh gấp quá, Lâm Minh Kiều rướn người lao về phía trước.
Cậu vô thức duỗi tay ra chặn cô lại.
Sau khi xe dừng lại, cả hai đều chết lặng.
Tống Thanh Duệ ngẩn ra, vừa rồi cậu duỗi tay quá háo sắc, lòng bàn tay duỗi ra vừa vặn chạm vào ngực phải của cô, ở tư thế đó, dường như hoàn toàn bị ôm chặt.
Lúc trước khi cô cho con bú, cậu có nhìn trộm, nhưng cảm giác sờ soạng còn tệ hơn nhiều.
Vật chất là gì thực sự là vật chất.
Lâm Minh Kiều ngẩn ra, toàn bộ thuốc đang cầm trong tay đều tràn lên cánh tay, làm ướt hết cả áo gió.
“Thật xin lỗi”
“Thật xin lỗi”
“…”
Hai người đồng thời lên tiếng, Tống Thanh Duệ vội vàng rút tay về, Lâm Minh Kiều cũng nhanh chóng tìm khăn giấy lau cánh tay.
Chỉ là phía sau có một chiếc xe bóp còi thúc giục, Tống Thanh Duệ chỉ có thể nhanh chóng khởi động xe.
Lâm Minh Kiều khó chịu xoa xoa, “Hết rồi, lọ thuốc này đỏ quá, phỏng chừng không rửa sạch được.”
Tống Thanh Duệ thở phào nhẹ nhõm, may mà cô không nhận ra mình vừa …
Khụ, có chút xấu hổ.
Tuy rằng không phủ nhận muốn dùng cách nước ấm luộc ếch để theo đuổi cô, nhưng dù sao cô vẫn chưa ly hôn, cô vẫn luôn là chị dâu của mình, dù sao cậu cũng không phải là hỗn đản, cậu chỉ muốn cô ấy quen thân hơn với mình.
Sau khi ly hôn, cậu có thể từng bước hành động.
Vì vậy, cậu hiện tại không muốn rút dây động rừng.