“đừng bận tâm.”
Cậu lần này thật sự không dám phân tâm, nghiêm túc nhìn phía trước lái xe.
Lâm Minh Kiều chột dạ, “Hay là… Tôi đền cho cậu một bộ đồ.”
“Vậy thì phải cho một bộ.” Tống Thanh Duệ cười bất đắc dĩ, “Áo sơ mi bên trong có lẽ cũng bị thẩm thấu.
“Được rồi, một bộ thì một bộ.” Lâm Minh Kiều hào phóng đồng ý, dù sao cô cũng không thiếu tiền. “Cậu mặc cỡ nào.”
“size lớn.” Cậu tuy ko mập, nhưng lại có thân hình chuẩn, nên mặc quần áo size lớn.
Lâm Minh Kiều ghi nhớ, nghĩ ngày mai sẽ đi trung tâm mua sắm.
Gần đến phủ tổng thống, sau này cô mới nghĩ ra một chuyện, “Chẳng qua, hôm nay vì sao cậu lại tìm tới tôi? Còn nữa tin tức tôi muốn ly hôn ai truyền ra ngoài, còn biết tôi đã hủy bỏ chuyện kết hôn. Lúc Cậu giúp tôi xử lý, không phải nói đã xử lý sạch sẽ rồi sao?”
Hỏi xong, cô chợt nhận ra mình có vẻ phải chịu trách nhiệm nên nói thêm: “Đừng hiểu lầm, ý tôi không có trách cậu đâu, chỉ là tôi tò mò thôi, cậu giúp tôi là có ý tốt, tôi đều hiểu.”
Trong xe bỗng yên tĩnh lạ thường một lúc, Tống Thanh Duệ kỳ quái cười thầm.
“Cậu cười cái gì, cậu đừng để trong lòng,” Lâm Minh Kiều sợ cậu tức giận, nghĩ đến đây, vội vàng nói.
Cho đến khi vào Phủ tổng thống, Tống Thanh Duệ mới đậu xe, đặt tay trái lên vô lăng, khuôn mặt tuấn tú nhìn cô vô cùng bất lực, “Hôm nay em đến kịp vì nhận được tin nhắn anh lấy váy cưới cho chị lúc trước, công ty chụp ảnh cưới có người tiết lộ tin tức chị và anh Dung Đức sắp ly hôn, em biết đức hạnh của phóng viên nên vội vàng chạy tới, còn có trước khi tới em đã kịp gọi điện thoại cho chị mà chị không nghe máy.”
“…”
Lâm Minh Kiều lấy điện thoại di động ra, thật sự là có hai cuộc gọi nhỡ, Tống Thanh Duệ đã gửi Wechat kêu cô đừng rời công ty bây giờ, đợi cậu đến đón.
Khi cô ấy đang làm việc trong phòng thí nghiệm, cô ấy đã bật tắt tiếng và quên mất nó.
Ừm, điều này thật đáng xấu hổ.
Rốt cuộc cô tự mình xử lý chuyện của công ty áo cưới, cô cũng bồi thường cho bên kia một khoản tiền, cô nghĩ là được rồi.
Kết quả công ty áo cưới đem tin tức của chính mình đi bán mà cô còn không biết, còn tưởng rằng Tống Thanh Duệ không xử lý tốt chuyện của công ty áo cưới.
Nếu có thể, cô ấy xin được chui vào gầm xe.
Dù da có dày đến đâu, khuôn mặt cô lúc này cũng đỏ bừng vì xấu hổ, “Ừ … Tôi xin lỗi, tôi tưởng…”
“Lâm tiểu thư, chị không nên hoài nghi em, em là đang giúp chị.” Tống Thanh Duệ cười đùa, chọc cô “nhưng là năng lực làm việc của chị… Chậc chậc. . . Không được nha.”
Lâm Minh Kiều đột ngột ho khan, đảo đôi mắt xinh đẹp một vòng, xấu hổ nói: “Tôi không thể, tôi không phải đàn ông, nếu không được cũng không sao.”
“…”
Tống Thanh Duệ không nói nên lời, thật lâu sau mới nói: “Nói chuyện cứ nói, không cần thiết chèo thuyền, em vẫn là một thanh niên trong sạch.”
“A, không thể nào.” Lâm Minh Kiều chán nản muốn khóc, cô không muốn như vậy, nhưng tốt hơn là tiếp tục xấu hổ như trước.
Nhưng chủ đề bây giờ cũng ngại lắm.
“Ít nhất em cũng không biết chèo thuyền nói chuyện.” Tống Thanh Duệ xấu hổ, không thể nói là thuần khiết hay không, cậu trước thử xem.