Khương Tuyết Nhu bó tay toàn tập.
Cô lén lút trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn ngược lại giả bộ như không nhìn thấy liền ôm cô vào trong ngực, “Làm sao tôi có thể khiêu khích người thân trong gia đình, nếu Tuyết Nhu coi cậu là em trai, thì cậu là em vợ của tôi.”
Thương Mỗ sửng sốt, nghĩ tới quan hệ giữa hai người này, xem ra quả nhiên là như vậy.
Cậu vẫn không biết rằng gần đây Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn đã chia tay.
“Em vợ của anh là ai?” Khương Tuyết Nhu thật sự bị tên vô liêm sỉ như anh đánh bại, “Đừng quên, tôi với anh đã chia tay.”
“Đó là lời chia tay đơn phương của em.” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên lộ ra vẻ oán hận trên khuôn mặt tuấn tú “Tuyết Nhu, em nói như vậy thật quá đáng, để cứu em trai của em mà tôi đã không ngại hy sinh nhan sắc để tiếp cận người phụ nữ Mạnh Tử Hàm, làm cho Lương Duy Phong mất phòng bị. Em không biết tôi đã bị Mạnh gia làm nhục đến mức nào, em hiện tại liền muốn phủi sạch mối quan hệ, em đã quên…… ”
“Được rồi, im đi.”
Khương Tuyết Nhu che miệng.
Cô linh cảm không tốt, cứ để anh chàng này đi theo thì phía sau sẽ không có lời tốt đẹp nào.
Hoắc Anh Tuấn ngoan ngoãn im lặng, chỉ có một đôi mắt đen láy và trong sáng nhìn cô chớp chớp đầy trìu mến.
Khương Tuyết Nhu đột nhiên cảm thấy bàn tay đặt trên mặt anh có chút khô nóng lên, cô nhanh chóng đẩy anh ra, khó chịu liếc nhìn anh một cái.
Hoắc Anh Tuấn nhìn bộ dạng cô tức giận, trên mặt nở nụ cười.
Thương Mỗ trợn tròn mắt, “Vậy là đủ rồi, hai người đến đây là để thăm người bệnh, đừng có ở đây mà liếc mắt đưa tình.”
“Đừng nói nhảm, chúng tôi khi nào…..liếc mắt đưa tình.” Khương Tuyết Nhu cảm thấy cả người không thỏai mái.
“Này.” Thương Mỗ kéo môi, một người phụ nữ vừa nói ra nỗi lòng của mình, với lại anh cũng nghe nói, Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn lúc trước gắn nhau như keo sơn, anh chen chân nửa ngày trời cũng không có một cơ hội nào, hai người này khẳng định chỉ là đang cãi nhau.
Tuy còn trẻ và chưa từng quan hệ yêu đương nhưng vẫn chưa biết về mối quan hệ nam nữ.
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khẽ cong lên, không cho Khương Tuyết Nhu cơ hội giải thích mà chuyển chủ đề, ” Cha mẹ anh ở đâu?”
Thương Mỗ đôi mắt tối sầm lại, “Cha tôi đưa mẹ tôi đi bệnh viện chữa trị. Bệnh bà ấy nặng đến mức ngất xỉu trên xe ngay sau khi rời khỏi biệt thự ngày hôm qua.”
Khương Tuyết Nhu nghe xong liền im bặt, cô không phải là Thánh Mẫu, đối với những gì Khương Tụng đã làm cô không dễ dàng gì mà tha thứ cho bà ấy..
Thương Mỗ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ mờ mịt của cô, có chút bất lực, “Tôi nghe cha tôi nói những chuyện mà mẹ tôi đã làm, chị hãy tin tôi đi, trước đây mẹ không phải như vậy, là bởi vì tôi không tốt, cầm giấy giám định mẹ con mà Khương Kiều Nhân lừa gạt đưa đến trước mặt bà ấy, khiến cho bà ấy tưởng rằng đã tìm được đứa con gái ruột của mình.”
“Thật ra lúc mới nhận ra, mẹ cảm thấy có lỗi với Khương Kiều Nhân. Mẹ nhìn thấy một số hành vi của Khương Kiều Nhân, mẹ cũng không tán thành. Khương Kiều Nhân nói rằng từ nhỏ đã bị bắt cóc bán đi, mẹ cho rằng đó là trách nhiệm của mẹ, nếu như chăm sóc tốt cho con gái thì cô ấy sẽ không bị bắt cóc, cũng không có một môi trường giáo dục tốt, chị cũng làm mẹ, hẳn là cũng hiểu được nỗi lòng của bà ấy.”
Khương Tuyết Nhu im lặng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!