“Cô về lúc nào vậy?” Quý Tử Uyên đẩy mắt kính: “Những người phụ nữ khác vội vàng tìm người bao nuôi, cô lại tài giỏi hơn nhiều, tìm phụ nữ làm chỗ dựa, còn thân thiết với con gái nuôi của tổng thống, đúng là rất có năng lực.”
“Cảm ơn.” Nguyễn Nhan bình tĩnh trả lời.
Giống như cô hoàn toàn không nghe thấy sự châm chọc của anh vậy.
Quý Tử Uyên cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên xoay người đến gần cô: “Nguyễn Nhan, hoan nghênh cô trở về, đúng lúc gần đây tôi rất nhàm chán, tôi không ngại chơi đùa với cô đâu.”
Nguyễn Nhan hờ hững nhìn anh ấy một cái: “Đáng tiếc, tôi không có bất cứ hứng thú gì với anh.”
Cô nói xong thì bước đi.
Dưới ánh đèn, Quý Tử Uyên nhìn bóng lưng của cô, cô mặc áo khoác rộng, thấp thoáng nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn, cô đi đôi giày vải màu trắng, lộ ra cổ chân tinh tế, gió đêm thổi mái tóc dài của cô, khí chất rất cao quý.
Đáy mắt Quý Tử Uyên lóe lên u ám.
Anh cong môi, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Tống Dung Đức gọi tới: “Cậu chạy đi đâu rồi, hiện tại tôi rất phiền, Khương Tuyết Nhu nói nói đi mua ván giặt đồ. . . .”
“Vậy cậu đi mua ngay đi.” Quý Tử Uyên hời hợt nói.
“Mẹ nó, cậu. . . .”
“Tôi cặn bã thế nào cũng sẽ không đưa quần áo của người phụ nữ mình mua cho người khác.” Quý Tử Uyên cắt ngang.
Tống Dung Đức nghẹn lời, anh ta còn muốn nói gì đó nhưng Quý Tử Uyên đã cúp máy.
Anh ta tức muốn chết, bởi vì cậu chưa ghen, đến lúc cậu ghen thì còn làm quá đáng hơn tôi nữa.
Tống Dung Đức hầm hừ nghĩ thầm, chẳng qua . . . chờ một chút? Ghen?
Anh ta ghen cái gì.
Tống Dung Đức sắp phát điên lên.
Sau khi người nhà họ Tống về, trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Tuyết Nhu và một người chăm sóc, chẳng qua thuốc tê dần hết tác dụng, Lâm Minh Kiều đau không thể ngủ được.
Rạng sáng, cha Lâm Mẹ Lâm, Lâm Minh Sâm chạy tới từ Thanh Đồng.
Lâm Minh Kiều vừa nhìn thấy cha mẹ thì không nhịn được ôm mẹ Lâm khóc lên: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, con nghĩ mình sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa.”
“Con nói gì đấy, chẳng qua chỉ là sinh con thôi, cũng không phải lấy mạng của con, nhưng không phải nói tháng sau mới sinh à, sao lại đột nhiên sinh rồi.” Mẹ Lâm đau lòng muốn chết, người ta nói phụ nữ sinh con phải trải qua cảm giác chết đi sống lại, mà lúc cô ấy sinh lại không có ai ở bên cạnh.
Lâm Minh Kiều không nói chuyện, tủi thân khóc lớn hơn.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra.” Cha Lâm trầm mặt xuống: “Có phải Tống Dung Đức bắt nạt con đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!