“Tân Giai Linh, trước đó tôi đã nói với em rồi, chúng ta đã kết thúc.”
Giang Quý Dương mệt mỏi rút tay lại.
Tân Giai Linh nhất thời kích động la hét, “Em không đồng ý, em yêu anh, em rất yêu anh, không có anh thì em sẽ chết, anh Bồi Viễn, anh đã quên lời anh nói rồi sao, anh sẽ không phụ lòng em, sẽ lấy em, sao anh lại đối xử với em như vậy.”
Nếu là lúc trước, Giang Quý Dương có thể mềm lòng, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện ở Kinh Đô, sau này lại thấy cô có quan hệ thân thiết với người như Khương Kiều Nhân …
Giang Quý Dương cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Từ khi trở về Thanh Đồng, lồng ngực của anh như có một luồng khí tức giận, anh cố kìm nén nhưng nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
“Em yêu tôi?” Anh trầm mặc cười, lộ ra vẻ bi thương, “Em yêu tôi từ khi nào, có phải là ba năm trước, hay là trước đó nữa cho nên… tôi với Minh Kiều mới chia tay.”
Tân Giai Linh trong lòng chấn động, sống chết không chịu thừa nhận, cô yếu ớt khóc: ” Nói cho cùng là sau khi anh đến Kinh Đô, anh gặp Lâm Minh Kiều thì anh đã liền muốn chia tay với tôi rồi đúng không? Lâm gia ngày càng phát triển mà, Tân gia của chúng tôi thì nghèo rớt mồng tơi, nhưng đừng quên, ai đã khiến gia đình chúng tôi thành ra thế này.”
“Đương nhiên là do cô tự mình biến thành thế này.”
Giọng người đàn ông chế giễu ở sau lưng đột nhiên vang lên.
Tân Giai Linh cuống họng cứng lại, quay đầu thì thấy một người đàn ông thon dài, mặc áo đen nhàn nhã bước tới, người đàn ông đút tay vào túi quần, dáng người xinh đẹp, tinh xảo, tuấn tú, đôi mắt đào hoa có chút nhướng lên với một cái nhìn tràn đầy sự kiêu ngạo.
Trong đầu cô ấy liền có một tiếng nổ oanh.
Cô cũng nhận ra được vì trước đó cô ấy đã gặp Tống Dung Đức khi đang ở trước phòng bệnh của Lâm Minh Kiều.
Chính là gương mặt này, sau khi xuất hiện thì Giang Quý Dương đã bị đánh tơi tả.
Khi đó cô rất hận người này, muốn lật đổ quyền lực Tống gia, sau khi Khương Kiều Nhân chết đi, cô mới hiểu được chính mình căn bản là lấy trứng chọi đá.
Đối với cô bây giờ, Tống gia càng có quyền lực hơn, không thể đắc tội được.
Sắc mặt Tân Giai Linh lập tức trắng bệch.
Giang Quý Dương cũng sửng sốt, nhưng anh cố bình tĩnh lại một chút, nhìn về phía sau Tống Dung Đức, liền thấy Lâm Minh Kiều và bạn cô ấy đang ngồi trên ghế cách đó không xa.
Hóa ra … cô ấy cũng ở đó.
Nói như vậy, toàn bộ cảnh tượng khó xử vừa rồi, cô ấy đều đã tận mắt chứng kiến.
Lâm Minh Kiều thật sự muốn dùng mắt đâm thủng lưng Tống Dung Đức.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!