Nhạc Hạ Thu đối với anh là người như thế nào.
Đã từng là mối tình đầu đẹp nhất.
Sau đó anh không thể chịu đựng được sự sỉ nhục mà cô ấy đã dành cho anh, cô ấy đã giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh không thương tiếc.
Với lại người phụ nữ này đã làm những chuyện xấu, quả thực không thể đếm hết trên mười cái ngón tay.
Nhạc Hạ Thu nhìn thấy anh, cũng rất lúng túng vội quay người rời đi, Ngô Nhân Phong liền vội vàng đứng lên kéo cô lại, “Hạ Thu, cô đừng đi.”
“Anh nhận nhầm người rồi.”Hạ Thu cúi đầu không nhìn anh ấy.
“Tôi lần trước tới dùng cơm liền nhận ra cô.” Ngô Nhân Phong lấy một tay dùng sức kéo cô ngồi xuống ghế.
Tống Dung Đức khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, “Ngô Nhân Phong, anh hôm nay là có ý gì?”
“Tống Thiếu, tôi chỉ là lần trước ngẫu nhiên thấy cô ấy, tôi là thật không nghĩ tới cô ấy hiện tại sẽ lưu lạc trở thành một nhân viên phục vụ, quá đáng thương.” Ngô Nhân Phong lúc đó thường xuyên nhìn thấy Tống Dung Đức che chở Hạ Thu với lại Tống Dung Đức đối xử với Hạ Thu tốt biết bao nhiêu, anh không nghĩ tới Tống Dung Đức liền quên Nhạc Hạ Thu nhanh đến như vậy.
Trước đó trong tiệc đầy tháng, anh có cảm giác giữa Lâm Minh Kiều và Tống Dung Đức có khoảng cách.
“Ngô Thiếu, tôi thật không phải là Hạ Thu.” Hạ Thu cúi đầu dùng tay che mặt mình, làm bộ tránh né Tống Dung Đức.
“Cô nói cô không phải, vậy sao lại biết tôi là Ngô Thiếu?” Ngô Nhân Phong thở dài, “Nhạc Hạ Thu, không phải cô là bác sĩ tâm lý giỏi sao, sao cô lại biến thành dạng này.”
“Phanh” Tống Dung Đức vỗ bàn đứng lên, đáy mắt hiện lên sự tức giận, “Biến thành dạng này tất cả cũng đều là do cô ấy, cô ấy tự làm thì tự chịu, đáng đời, vừa vặn cô xuất hiện ở đây, vậy tôi sẽ báo cho Lão Hoắc biết.”
Anh nói xong liền bước lên trực tiếp kéo Nhạc Hạ Thu từ trên ghế lôi xuống, “Lão Hoắc bọn họ đều đang tìm cô khắp nơi, đem cô về để khôi phục trí nhớ cho Lão Hoắc.
“Tôi không biết anh đang nói gì.” Nhạc Hạ Thu bị anh thô bạo kéo lôi xuống đất, gương mặt trắng bệch như màu men sứ.
“Tống Thiếu, anh làm gì vậy.” Ngô Nhân Phong nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, anh vội vàng ngăn cản Tống Dung Đức.
” Anh thì biết cái gì.” Tống Dung Đức tức giận đến mức chửi thề, “Người phụ nữ này, căn bản không phải là người tốt, trước kia cô ta xem tôi như cỏ rác, làm lốp xe dự phòng, lợi dụng tôi, lúc tôi khó khăn thì sẽ đá tôi đi mà không có chút do dự, điều đáng sợ hơn là cô ta rất điên rồ, làm nhiều chuyện xấu xa.”
Hạ Thu cúi đầu cắn môi không dám lên tiếng, chỉ là nước mắt rơi trên mặt đất.
Ngô Nhân Phong nhìn thấy vậy không đành lòng, “Tống Thiếu, điều này anh thật là đã hiểu lầm cô ấy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!