Quý Thiếu đã nói để anh ấy thanh toán.” Người pha chế nói.
“Cũng không có nhiều lắm.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói.
Với thân phận của Quý Tử Uyên thì với chút tiền này Tống Thanh Duệ cũng không có bận tâm lắm, “Cảm ơn, tôi xin phép đưa cô ấy đi trước.”
Anh bế ngang Lâm Minh Kiều lên, đầu Lâm Minh Kiều dựa vào trong ngực anh, sau đó ăn tâm ngủ.
Tống Thanh Duệ nắm chặt tay, cùng Lâm Minh Kiều rời đi.
Quý Tử Uyên cũng không có tâm trạng ngồi đây nữa liền xoay người rời khỏi câu lạc bộ, lên xe lấy điện thoại di động của Nguyễn Nhan từ trong túi ra, có màu trắng, ngay cả ốp đựng điện thoại cũng không có trang trí.
Anh ấy đã nhìn thấy nhiều phụ nữ có vỏ điện thoại là màu hồng hoặc bóng, còn của cô ấy thì rất đơn giản, không giống điện thoại của phụ nữ chút nào.
Không hiểu vì sao, bộ dáng trước đây của Nguyễn Nhan chợt lóe lên trong đầu anh.
Vì vậy, anh lái xe đến Công ty Điện ảnh và Truyền hình Phàm Ngu.
Vừa bước vào văn phòng Tổng giám đốc, Đỗ Tuyên kinh ngạc nói: “Ồ, hôm nay cơn gió nào đã đưa Quý Thiếu tới đây, chờ đã, không phải tôi hoa mắt chứ, sao trên tay anh lại đeo một cái túi xách của phụ nữ vậy.”
Quý Tử Uyên ném cái túi lên bàn, “Của Nguyễn Nhan.”
“Tại sao túi xách của cô ấy lại rơi vào tay anh.” Đỗ Tuyên ánh mắt đột nhiên tỏ vẻ kỳ lạ, không hiểu rõ, “Các người không phải đã…”
“Nghĩ nhiều quá, lúc tới câu lạc bộ, nhìn thấy cô ấy đang uống rượu, say khướt luôn,” Quý Tử Uyên nhàn nhạt liếc anh một cái, “Công ty có mấy nghệ sĩ mà cũng không quản cho tốt được, nếu như bị phóng viên phát hiện thì lúc đó sẽ rất phiền phức.”
Đỗ Tuyên vô cùng kinh ngạc, “Không có đâu, Nguyễn Nhan thường ngày uống rượu xã giao, tửu lượng không tệ, ít khi bị say.”
“Anh cho rằng tôi đang nói dối?” Quý Tử Uyên đặt túi trên bàn, “Nếu cô ấy không có say, vậy tại sao lúc rời đi còn không có lấy túi.”
“Đương nhiên là tôi không có nghi ngờ lời của Quý Thiếu. Tôi chỉ lo là nha đầu Nguyễn Nhan sẽ không phải là gặp rắc rối trong chuyện tình cảm dẫn đến phiền não.”
Đỗ Tuyên sau khi nói xong, đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo.
“Rắc rối tình cảm?” Quý Tử Uyên cười âm hiểm. “Cô ấy có người yêu rồi sao?”
“Đương nhiên là không có.” Đỗ Tuyên đột nhiên rùng mình một cái, “Có lẽ là đang có chuyện gì đó buồn bực, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi.”
“Đừng gọi, điện thoại di động của cô ấy ở đây.” Quý Tử Uyên uể oải nói, “Nhưng nếu cô ấy muốn lấy điện thoại di động thì anh hãy kêu cô ấy đến chỗ tôi mà lấy lại.”
Đỗ Tuyên: “…”
Làm sao anh ấy lại có cảm giác như Quý Thiếu đang bày mưu tính kế.
“Hãy nhớ chuyển lời của tôi với cô ấy.”
Quý Tử Uyên nói xong liền rời đi.
Đỗ Tuyên không nói nên lời, anh ấy đến đây là có ý gì, chỉ đưa túi xách Nguyễn Nhan thôi sao?
Quý Tử Uyên bước đi nhanh như vậy nên anh không có thời gian nói cho anh ấy nghe về chuyện của Thang Nhược Lan.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh gọi cho Triệu Hồng, người đại diện của Nguyễn Nhan, “Cô có chìa khóa nhà Nguyễn Nhan không, làm ơn đem cái túi này tới cho cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!