Trợ lý Nghiêm Hân nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy ngoài cổng có rất nhiều người ra vào, “Nguyễn Nhan cô đang nhìn cái gì vậy?”
“Bệnh viện kinh doanh có vẻ rất tốt.” Nguyễn Nhan nhìn lại.
Nghiêm Hân cười nói: “Bệnh viện nào làm ăn không tốt? Hơn nữa tay nghề của bệnh viện Quý thị thuộc hàng đầu Nguyệt Hàn.”
“Vậy ngày mai tôi qua truyền dịch.” Nguyễn Nhan nói, “Không phải bác sĩ nói tôi phải truyền dịch ba ngày liền sao.”
Nghiêm Hân kinh ngạc, cô biết Nguyễn Nhan có tiếng là không nghe lời bác sĩ. Cô ấy lần này lại nghe lời bác sĩ đến vậy, xem ra cơ thể của cô ấy thật sự không tốt lắm. “Kỳ thực cô có thể nhờ bác sĩ đến nhà truyền dịch. Cô là người của công chúng … ”
“Không thành vấn đề, ở bệnh viện tôi cảm thấy yên tâm hơn.” Nguyễn Nhan vừa nói vừa đi tới cửa, “Hai ngày nay cô cũng vất vả rồi, đằng sau có vệ sĩ đi theo cùng tôi, cô có thể đi làm một số việc. Lát nữa cũng không cần theo tôi về nhà.”
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Nhan liền cởi áo khoác, nằm ở trên sô pha.
Sau khi người tài xế đi vào đóng cửa lại, anh ấy cẩn thận đặt trái cây lúc thăm ở bệnh viện lên bàn cà phê.
Trước mặt của Nguyễn Nhan có bao thuốc lá ở dưới bàn cà phê, cô lấy điếu thuốc sau khi kẹp vào giữa hai ngón tay xinh đẹp, cơ thể cô mang theo hơi thở lạnh lẽo rũ xuống, sau khi châm thuốc, cô hút thuốc như một người nghiện ngập.
Chỉ những người thực sự hiểu cô mới biết rằng đây là cách duy nhất để cô trút hết nỗi đau tột cùng.
Im lặng được hai phút, cô nói: “Nhạc Hạ Thu ở khoa bỏng của bệnh viện hai ngày này. Bây giờ trí nhớ của Hoắc Anh Tuấn đã gần như hồi phục. Tống Dung Đức cũng tin tưởng Nhạc Hạ Thu hơn, tôi đoán Tống Dung Đức đợi Nhạc Hạ Thu khỏe lại, sẽ nghĩ tới việc đưa cô ta rời khỏi Nguyệt Hàn. ”
Tài xế nói: “Nhạc Hạ Thu trăm phương ngàn kế tìm mọi cách để ở lại.”
“Có lẽ cô ta đã nghĩ ra cách rồi.” Nguyễn Nhan đột nhiên kéo môi dưới.
Người lái xe bối rối.
Nguyễn Nhan thở ra một làn khói, cả người trở nên mông lung, ” Anh không nhớ là lúc trước Tống Dung Đức say rượu qua đêm với Nhạc Hạ Thu sao? Đối với Nhạc Hạ Thu mà nói, cách duy nhất có thể đứng vững là cô ta phải có thai. Tôi không tin rằng cô ta không nghĩ ra kế sách này huống chi khả năng thôi miên của cô ta đã được sinh ra và biến đổi. Việc thôi miên một người đàn ông lên giường chẳng là gì cả. ”
Tài xế há hốc mồm kinh ngạc, đã là đàn ông thì nghĩ kỹ lại nếu một đôi nam nữ ở chung một phòng cả đêm mà không có gì xảy ra chuyện gì thì cũng khó tin.
“Cho nên, Nhạc Hạ Thu không quan tâm đến việc đưa cô ta ra nước ngoài. Một khi cô ta mang thai, Tống Dung Đức sẽ gọi cô ta về.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!