Khi anh nói như vậy, Lâm Minh Kiều cũng cảm thấy rất đói, nhưng mà đau quá cũng không có cảm giác gì ngon miệng. “Bác sĩ nói tôi ăn những món nhẹ…”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Tống Thanh Duệ gật đầu cùng Hoắc Anh Tuấn đi ra ngoài, lúc rời đi anh nhân tiện đóng cửa lại.
Khương Tuyết Nhu nghiêm nghị nhìn cô, “Minh Kiều, cậu có biết người đã bắt cóc Nhạc Hạ Thu không?”
“Cậu vẫn là người hiểu rõ tớ nhất.” Lâm Minh Kiều nở nụ cười gượng gạo, phức tạp nói: “Thật sự người bắt cóc Nhạc Hạ Thu là Nguyễn Nhan.”
“…” Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu kinh ngạc.
“Tớ biết cậu cũng kinh ngạc, tớ cũng giống như cậu.” Trong đầu Lâm Minh Kiều hiện lên ánh mắt lạnh như băng của Nguyễn Nhan khiến cô không khỏi rùng mình một cái. “Quý Tử Uyên là người phát hiện chuyện này trước tiên, anh ấy đã liên lạc tớ, chúng tớ vội vàng chạy đến đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Nhan chuẩn bị giết Nhạc Hạ Thu. Nhưng tớ đã ngăn cản cô ấy, sợ cô ấy giết Nhạc Hạ Thu, tôi kiểm tra Nhạc Hạ Thu thì đoán chừng Nhạc Hạ Thu tay chân đều bị thương. Quý Tử Uyên cho rằng nếu Tống Dung Đức tiếp tục điều tra thì nhất định sẽ biết là Nguyễn Nhan. Chỉ có cách là tớ ở lại hiện trường, có chứng cứ phạm tội đầy đủ, Tống Dung Đức sẽ không nghi ngờ gì nữa. Dù sao sau tất cả mọi chuyện tớ cũng là người có động cơ để ra tay. “
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng hiểu ra, “Vậy vết thương của cậu là do Tống Dung Đức gây ra?”
Lâm Minh Kiều gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai, “Quý Tử Uyên đưa Nguyễn Nhan rời đi ngay lập tức, Tống Dung Đức đã đến. Nhạc Hạ Thu đối với anh ấy thật sự rất quan trọng, anh ấy vội vàng đưa Nhạc Hạ Thu tới bệnh viện. Tớ đoán anh ấy còn muốn giết tớ ngay tại chỗ, định đưa tớ đến đồn cảnh sát, nhưng Tống Thanh Duệ đã chạy tới kịp thời và đưa tớ đến bệnh viện. Tống Dung Đức nhất định không chịu buông tha tớ”.
“Tống Dung Đức đúng là điên rồi,” Khương Tuyết Nhu cũng nắm bàn tay thật chặt. ” Nhạc Hạ Thu làm biết bao nhiêu chuyện xấu, hôm nay là báo ứng của cô ta.”
“Nhưng anh ấy không nghĩ như vậy. Trong lòng anh ấy, Nhạc Hạ Thu đã nhận sai hết về mình.” Lâm Minh Kiều xúc động nói, “Thật ra, cũng may là tôi ở lại thay Nguyễn Nhan. Nếu anh ấy biết là Nguyễn Nhan thì không biết xảy ra chuyện gì, có khi anh ấy còn giết chết Nguyễn Nhan ngay tại chỗ. “
“Nguyễn Nhan đồng ý để cậu chịu nỗi oan ức này sao?” Khương Tuyết Nhu hỏi.
“Không phải, Quý Tử Uyên đánh cô ấy ngất xỉu và đưa cô ấy đi.” Lâm Minh Kiều nhớ lại cảnh tượng lúc đó cô nhíu mày. “Nguyễn Nhan lúc đó trong lòng điên cuồng, chúng ta cũng hận Nhạc Hạ Thu. Nhưng tớ cảm thấy Nguyễn Nhan có vẻ hận cô ấy hơn, Quý Tử Uyên cho rằng Nguyễn Nhan và Nhạc Tiếu Nhi quen biết nhau từ nhỏ, là bạn tốt của nhau … “
“Chúng ta cũng là bạn tốt của Nhạc Tiếu Nhi, nhưng cũng không vì hận thù mà làm nên chuyện như thế này.” Khương Tuyết Nhu có chút xấu hổ, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Ừ.” Lâm Minh Kiều buồn bã, “Từ khi Tiếu Nhi ra đi, chúng ta coi như không làm được gì cho cô ấy. Cậu xem khi Tiếu Nhi vào tù chính là Hoắc Anh Tuấn và Tống Dung Đức đã cố tình đưa cô ấy vào mặc dù bọn họ cũng bị lừa gạt, nhưng cũng có một số việc là sự thật. Tớ nghĩ vậy nên mới làm thế vừa bảo vệ được Nguyễn Nhan vừa có thể xả được cơn hận cho Tiếu Nhi. “
“Ừm” Khương Tuyết Nhu cảm thấy tâm trạng rất nặng nề, khó chịu. Hiện tại cô có được hạnh phúc nhưng nhiều lúc nghĩ đến Tiếu Nhi, những hạnh phúc đó như phảng phất bay đi.
Tiếu Nhi, đó là sự tiếc nuối cả đời của bọn họ.
“Tuyết Nhu, chuyện này tớ chỉ nói với cậu thôi. Mong cậu đừng nói với ai, dù sao Hoắc Anh Tuấn không biết một số chuyện thì càng tốt hơn.” Lâm Minh Kiều nhắc nhở.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!