Nhưng cô mới là người có lòng hận thù, khi biết tin Sầm Gia Hân đã chết, cô càng mất bình tĩnh hơn
Thậm chí, cô cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa duy nhất chính là trả thù.
Cô sống bản thân mình thì cuộc sống của cô quá nhàm chán.
Đôi mắt Nguyễn Nhan dần đỏ lên trong sự đau khổ.
Nước mắt giàn giụa nhưng không rơi ra ngoài.
Quý Tử Uyên lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng như thế này của cô. Tâm trạng cô giống như có một khối u trong não đau từng cơn dữ dội.
Anh đưa tay ra, cố gắng ôm cô vào lòng.
Nguyễn Nhan lùi lại một bước, đẩy anh ra, “Quý Tử Uyên, chuyện ngày hôm qua cảm ơn anh đã giúp tôi che giấu. Nhưng chỉ là cảm ơn mà thôi, Minh Kiều vì tôi mà phải chịu oan nên chỉ có thể là lời cảm ơn, không có chuyện tôi vì anh mà cảm động. “
Quý Tử Uyên lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, “Nguyễn Nhan, cô muốn rõ ràng như vậy sao.”
“Thật sự chính là anh.”
Nguyễn Nhan dùng ánh mắt bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào anh ấy, anh ấy trông rất tốt và luôn có khí chất tuyệt vời như vậy. Nhưng đối với anh ấy cô không có cảm nhận gì, thậm chí còn lạnh nhạt đến mức cảm kích cũng không có. “Kỳ thực chuyện tối hôm qua Quý Thiếu có thể giúp tôi giải quyết triệt để, nhưng đáng tiếc trong lòng anh đã anh đã có do dự. Có lẽ trong lòng anh, tôi không đáng giá để anh chịu tổn thất nên mới đưa Minh Kiều chịu tội thay cho tôi. Quý Thiếu có thể giúp tôi mà không ảnh hưởng gì, Anh và Tống Dung Đức vẫn là bạn bè tốt của nhau, anh lại trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, nghe thật tuyệt. “
“Nguyễn Nhan, cô có biết tôi thích điểm gì ở cô không.” Quý Tử Uyên rất khó chịu khi bị cô nhìn chằm chằm, ánh mắt cô có thể nhìn rõ được anh thường ngày nhìn những người phụ nữ khác nhau thế nào.
Nhưng hôm nay thay thế bằng một người phụ nữ nhìn thấu anh khiến anh không vui.
Quý Tử Uyên vươn tay bóp lấy cằm Nguyễn Nhan cằm, “Tôi thích sự thông minh điềm đạm của cô, nhưng tôi cũng ghét sự thông minh điềm đạm của cô. Cô nói không sai, tôi còn chưa ngủ với cô nên không thể để cô chết, nhưng để giúp cô mà chống lại Tống Dung Đức, cô không đáng để tôi làm như vậy. “
“Cảm ơn anh vì đã thẳng thắn như vậy.”
Nguyễn Nhan gạt tay anh ra, thoải mái gật đầu, “Vậy tôi mới nói cảm ơn anh, còn muốn nhiều hơn lời cảm ơn thì không có. Cảm ơn sự giúp đỡ của Quý Thiếu. Tương lai tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cho công ty của anh. Hôm nay tôi phải đến bệnh viện thăm Minh Kiều. “
Quý Tử Uyên cũng không có ngăn cản cô mà nhàn nhã đi theo sau, giọng điệu vui đùa, “Cô có chắc chắn muốn ăn mặc như vậy đi ra ngoài không, nếu như bị phóng viên chụp được, cô có thể giải thích cô mặc bộ đồ ngủ màu đỏ đầu tóc rối bời cùng ông chủ của mình bước ra từ một căn hộ không? “
“Một người vốn dĩ đến mạng sống cũng không cần liệu tôi có còn quan tâm đến những chuyện nóng hổi này không?”
Sau khi Nguyễn Nhan bình tĩnh phản bác, cô bước tới cửa cần thay giày, nhưng lại phát hiện mình không có mang giày.
Do dự trong vài giây, cô không còn cách nào khác là đi dép lê.
“Dừng lại, dép trên chân cô là của tôi.” Quý Tử Uyên lười biếng nhắc nhở.
Nguyễn Nhan không chút do dự ném dép ra, đi chân đất.
Quý Tử Uyên giật mạnh quần áo của cô, chỉ tay, “Xin lỗi, bộ quần áo lúc trước cô mặc quá bẩn, tôi đã vứt đi bây giờ bộ đồ ngủ này là của tôi.”
Nguyễn Nhan dù có ghét bỏ anh ấy như thế nào, cũng không thể trần truồng bước đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!