“Đứa nhỏ này ….” Chung Nghệ Vi lại một lần nữa hối hận vì mình không có con dâu tốt như vậy. “Lưng của dì gần đây không sao, chẳng qua đau đầu, tức giận, có nhiều chuyện phiền lòng.”
Lâm Minh Kiều thầm nghĩ nếu cô có đứa con trai như Tống Dung Đức, cô không chỉ đau đầu mà còn cao huyết áp, xuất huyết não.
…
Thứ bảy, Tống Thanh Duệ được nghỉ.
Chín giờ sáng, tài xế lái một chiếc xe thương mại chạy tới một studio chụp ảnh thiếu nhi ở Kinh Đô.
Lâm Minh Kiều chưa bao giờ hỏi đến là studio nào, nhưng cô tin tưởng vào năng lực làm việc của Tống Thanh Duệ .
Sau đó cô mới biết studio chụp ảnh ở ven biển gần đường đi dạo, trong đó là một khu biệt thự, bên trong trang trí rất tinh tế, có rất nhiều cảnh chụp ảnh trẻ em và quần áo trẻ em để chụp ảnh cũng rất nhiều và tất cả đều mới.
“Nơi này chắc đắt lắm, bao nhiêu tiền, lúc đó tôi sẽ chuyển cho cậu…”
Lâm Minh Kiều nói với Tống Thanh Duệ đúng lúc nhân viên đang rót trà.
Tống Thanh Duệ cười nói: “Không cần, không phải bác gái đã nói với chị là bác ấy sẽ lo liệu Nguyệt Nguyệt chụp ảnh nghệ thuật sao? Bác ấy hỏi riêng tôi tốn bao nhiêu, rồi báo một con số, bác ấy sẽ chuyển cho tôi một khoản tiền.”
“…”
Lâm Minh Kiều nhất thời không nói nên lời, ngước trán lên, “Không cần lấy, trực tiếp nói cho tôi biết…”
“Đừng ngốc nghếch, tiền của chị đã bị gió thổi bay. Chị ly hôn, Tống Dung Đức không cho được một xu, nhà bọn họ chụp ảnh nghệ thuật cho Nguyệt Nguyệt là chuyện bình thường?”
Tống Thanh Duệ đột nhiên nghiêm túc nói: “Dù sao chụp ảnh kỷ niệm 100 ngày của Nguyệt Nguyệt là để cho tiền bối Tống gia vui vẻ. Bọn họ là người nhà của tôi, bình thường họ đối xử với tôi rất tốt, nên chị hãy đồng ý để cho Tống gia lo liệu. Tôi không thể giải thích rõ nhưng chị phải biết rằng nếu không có chị Quân Nguyệt giúp đỡ thì Tống Dung Đức nhất định sẽ trở thành người kế thừa tập đoàn Tống thị.”
Lâm Minh Kiều lắp bắp nói: “Tôi cũng vì biết điều đó nên không muốn dùng tiền của bọn họ…”
“Được rồi, tôi lần sau không nhận.” Tống Thanh Duệ gật đầu.
Lâm Minh Kiều ngẩn ngơ, ” Sao cậu không khuyên giải tôi, không phải vừa rồi nói tôi ngốc sao.”
“Có lẽ bởi vì chị rất ngốc, nên tôi sẽ luôn muốn bảo vệ chị.” Tống Thanh Duệ cười với cô.
Mũi của Lâm Minh Kiều đột nhiên hơi đau.
Không thể nói rõ nhưng cô ấy biết rằng Tống Thanh Duệ đối với cô thật sự rất tốt, “Thanh Duệ, cậu thật tốt với tôi, sau này tôi sẽ đối tốt với cậu và tôi cũng sẽ đối xử tốt cả vợ con cậu nữa. ”
Tống Thanh Duệ : “…”
Làm ơn, hãy im lặng nếu cô không biết nên nói gì.
…
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!