“Cậu không biết phụ nữ tặng thắt lưng cho đàn ông có ý nghĩa muốn trói chặt anh ta à.” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nói.
“Cậu có thể suy nghĩ trong sáng được không, thắt lưng của cậu ấy không tốt lắm nên muốn tôi tặng.” Lâm Minh Kiều liếc cô một cái.
Khương Tuyết Nhu nhíu mày, chuyện này rất rõ ràng, cô không tin Lâm Minh Kiều không phát hiện ra: “Có phải cậu ta đang ám chỉ điều gì đó không.”
“Cậu nghĩ quá nhiều, bọn tớ rất trong sáng, huống chi cậu ấy . . .”
Lâm Minh Kiều dừng lại, cũng không thể nói Tống Thanh Duệ thích đàn ông được: “Cậu ấy coi tớ là chị gái, mấy ngày trước tớ còn tặng khăn quàng cổ cho cậu ấy nữa đó.”
Khương Tuyết Nhu: “. . .”
Cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Hai người trong cuộc có hành vi và cử chỉ quá mập mờ, nhưng dường như Lâm Minh Kiều không phát hiện ra.
Không biết Tống Thanh Duệ quá gian xảo hay là Lâm Minh Kiều quá ngu ngốc.
“Được, trưa nay tớ đi mua với cậu.”
Lâm Minh Kiều chọn thắt lưng xong thì đi thanh toán, buổi tối cô đẩy Nguyệt Nguyệt đi dạo vườn hoa, tiện đường đến chỗ Tống Thanh Duệ.
Anh cũng vừa trở về, đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện công việc.
Anh thấy cô đến thì nhanh chóng cúp điện thoại.
“Tôi đưa thắt lưng cho cậu, cậu xem thử đi.” Lâm Minh Kiều đưa túi cho anh.
Hai mắt Tống Thanh Duệ sáng lên, sau khi anh nhận lấy thì mở ra, thắt lưng màu nâu mang phong cách cổ điển.
“Tôi thử xem. . . .”
Anh lập tức cởi áo jacket trên người ra, lộ ra quần áo bên trong, tay nhanh chóng tháo thắt lưng cũ rồi thay cái mới.
Động tác lưu loát đeo thắt lưng lên, Lâm Minh Kiều chú ý vòng eo gầy của anh, trên người không có thịt thừa.
Chỉ là một thắt lưng mấy triệu, nhưng sau khi anh đeo lên phối với dáng người và quần của anh lại giống như hàng hiệu.
“Cảm ơn, tôi rất thích.”
Tống Thanh Duệ cười tủm tỉm.
“Đương nhiên, ánh mắt của tôi luôn luôn rất tốt.” Lâm Minh Kiều cũng vui vẻ, dù sao người khác thích quà tặng của mình là một chuyện rất vui vẻ.
Huống chi, cô chú ý tới Tống Thanh Duệ còn đeo khăn quàng cổ mà cô tặng, hiện tại anh lại đeo thắt lưng mà cô tặng.
Một cảm giác không tên lóe lên trong đầu, nhất là trong đầu hiện lên lời Khương Tuyết Nhu.
Cô mím môi đỏ: “Cậu. . . .”
Điện thoại của Tống Thanh Duệ vang lên, anh cầm điện thoại lên, bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Công việc rất nhiều. . . .”
“Cậu làm việc đi, tôi đưa Đan Nguyệt tiếp tục đi tản bộ.” Lâm Minh Kiều ý thức được mình suýt nữa hỏi một vấn đề hoang đường, cô vội vàng đẩy Đan Nguyệt rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!