Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn

Bên trong phủ Tổng thống.

 

Tống Dung Đức vừa bế Nguyệt Nguyệt từ người trông trẻ, một lúc sau con bé đã khóc rống lên.

 

Anh trở nên khó chịu khắp người, lúc sáng anh vừa đến ôm Nguyệt Nguyệt thì đã liền khóc lên, anh liên tục trò chuyện với Nguyệt Nguyệt, anh là cha của con bé nhưng Nguyệt Nguyệt căn bản không nghe rõ.

 

Đối với con bé mà nói, hơi thở của Tống Dung Đức vốn đã xa lạ, con bé không thích người lạ ôm mình. Mặc dù từ lúc thức dậy buổi chiều Tống Dung Đức đã chơi với con bé, con bé có chút quen thuộc, nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn không chịu để anh ấy ôm.

 

 

“Nguyệt Nguyệt, cha là cha con, con không thể nhận ra sao,” Tống Dung Đức đau lòng, “Lúc mới sinh, cha rất thích con, ôm con, mỗi đêm cha đều dỗ con ngủ.”

 

Nguyệt Nguyệt không quan tâm, dù sao thì con bé đang khóc sướt mướt, đôi mắt to ngấn nước nhìn bà vú nuôi bên cạnh.

 

Cô bảo mẫu thở dài.

 

Lâm Thanh Phương nghe tiếng khóc của đứa trẻ mà đầu căng ra, nhịn không được lạnh lùng châm chọc: “Đứa nhỏ này hay quên, đặc biệt là một tuần mà không xuất hiện thì con bé sẽ không nhớ tới anh nữa, huống hồ là hơn một tháng nay anh không quan tâm gì đến con mình.”

 

Tống Nguyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào, ông cũng cho rằng Tống Dung Đức là đáng đời, tự làm tự chịu.

 

Tống Dung Đức bị châm chọc, mặt đỏ bừng, “Tôi không cố ý, mấy ngày nay công ty có rất nhiều việc, Nhạc Hạ Thu cô ấy…”

 

“Ừ, anh bận việc của công ty, bận chăm sóc Nhạc Hạ Thu, bận chuẩn bị cho hôn lễ của cô ấy, nên anh không có thời gian ở bên con gái.” Tống Nguyên lạnh lùng mắng một tiếng, “Đừng nghĩ là Nguyệt Nguyệt còn nhỏ nhưng con bé cũng có thể biết được ai là người để ý đến mình hơn. Đó là máu mủ của anh nhưng so ra trong lòng anh thì con bé chẳng là gì.”

 

Tống Dung Đức khó khăn mở miệng, nhưng nhìn thấy đứa con gái nhỏ đáng thương đang khóc trong vòng tay anh, trong lòng anh lại dâng lên một nỗi áy náy.

 

“Ôi, sao Nguyệt Nguyệt nhà ta lại khóc dữ vậy.”

 

Ngoài cửa, tiếng giễu cợt của Tống Thanh Duệ đột nhiên vang lên.

 

Tống Dung Đức khó chịu nhìn lên, liền nhìn thấy Tống Thanh Duệ cùng Lâm Minh Kiều sánh bước đi vào. Lâm Minh Kiều đeo khẩu trang, trên cổ quấn khăn, trên tay cầm một chén đồ uống nóng. Hai người họ còn trẻ, một cái chi lan ngọc thự, cả người tư mỹ mạo, không giống anh em một chút nào, mà giống một đôi nam nữ đầy những mối quan hệ mập mờ.

 

Vâng, nó đầy mập mờ.

 

Đây là những gì Tống Dung Đức nhìn thấy.

 

Một cỗ Hỏa Diễm ghen tuông từ trong ngực anh phun ra.

 

Lâm Minh Kiều cũng không thèm nhìn anh, tâm tình cô đều hướng trên thân Nguyệt Nguyệt đang khóc, rất lo lắng, nhưng không dám ôm Nguyệt Nguyệt khi cô đang bị cảm lạnh.

 

“Nguyệt Nguyệt, cháu ngoan của tôi, sao cháu lại khóc.” Tống Thanh Duệ nhanh chóng vươn tay, đau lòng ôm lấy con bé.

 

Tống Dung Đức ôm con gái né tránh.

 

Nhưng khi Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Tống Thanh Duệ thì cứ vươn bàn tay nhỏ bé ra đòi anh ôm, sau khi không được anh ôm lại càng khóc rống lên.

 

Tống Dung Đức cảm thấy trong lòng có một tia phiền muộn, tức giận.

 

Vì cái gì, Nguyệt Nguyệt là con gái của mình, nhưng hiện tại thà để Tống Thanh Duệ ôm còn hơn mình.

 

“Anh Dung Đức, sao anh vô tâm vậy, anh không thấy Nguyệt Nguyệt khóc sao? Đứa nhỏ không được khóc lâu quá, nếu không sẽ đau rát cổ họng.” Khuôn mặt tuấn tú của Tống Thanh Duệ chìm xuống, chỉ duỗi tay, “Anh đưa con bé cho tôi, tôi không muốn giành lấy con bé, nếu không sẽ làm tổn thương con bé.”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận