Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn

Lâm Minh Kiều giật giật khóe miệng, không thèm giải thích, nói qua loa: “Đúng vậy, tôi đương nhiên không giống như anh, người không biết xấu hổ, nhưng đây là việc của tôi, anh không tư cách giáo huấn tôi.”

 

“Tại sao tôi không đủ tư cách, chúng ta có một đứa con gái chung, cách cư xử của cô cũng sẽ ảnh hưởng đến con gái tôi, cô đã quyết định nuôi con bé thì cô phải làm gương cho con bé, sau này Nguyệt Nguyệt cũng sẽ kết hôn, nếu cô có tiếng xấu thì con bé sẽ bị liên lụy.”

 

Tống Dung Đức giống như một con nhím, vốn dĩ không tới nói những lời này, nhưng sau khi nhìn thấy cô, gai nhọn trên người theo bản năng liền mọc lên.

 

Lâm Minh Kiều bĩu môi, “Anh đúng là người phẩm hạnh không đoan chính, là người lừa dối trong hôn nhân. Tôi thật không biết anh còn mặt mũi đâu mà chỉ trích tôi, dù sao tôi cũng chưa từng vô liêm sỉ như anh, anh thích nói gì thì nói.”

 

Có lẽ sau khi trải qua quá nhiều lần sự vô liêm sỉ của Tống Dung Đức, Lâm Minh Kiều đã dần quen với điều đó, thậm chí còn cố gắng không nổi giận hay tranh cãi với anh ấy về việc đúng hay sai.

 

Không có ý nghĩa, lãng phí nước bọt của mình.

 

Đột nhiên cô còn không có tâm trạng nói chuyện với Tống Dung Đức, xoay người liền muốn rời đi.

 

Tống Dung Đức nắm lấy cổ tay cô kéo đến trước mặt.

 

“Anh làm gì vậy.” Lâm Minh Kiều giật mình rụt tay lại.

 

Trong lúc giằng co, Tống Dung Đức cúi đầu, nhìn thấy móng tay cô được sơn bằng màu nâu hạt dẻ, ngón tay có màu xanh trắng hồng, màu này trang trí trên bàn tay nhỏ, nước sơn chói mắt, màu sáng như vậy đã xuyên thấu đáy lòng anh, nắm chặt trái tim anh.

 

Trước đây, cô ấy chưa bao giờ sơn móng tay, và đến hôm nay anh ấy mới biết rằng có những người phụ nữ sơn móng tay có thể trông rất đẹp.

 

Chỉ là một bàn tay mà anh không thể nắm được nữa.

 

Anh tưởng tượng sau này sẽ có người đàn ông khác nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xinh này, trong lòng lại dâng lên một tia cáu kỉnh, khiến cho sắc mặt càng thêm hung ác nham hiểm.

 

Lâm Minh Kiều thấy anh nhìn chằm chằm vào tay mình, cau mày xoa xoa cổ tay, “Tống Dung Đức, trước khi ly hôn chúng ta thường xuyên cãi nhau, sau khi ly hôn cũng muốn đến tìm tôi cãi nhau, anh không thấy mệt khi cãi nhau sao, anh có thể tìm người khác mà cãi nhau, đừng đi tìm tôi.”

 

Tống Dung Đức bĩu môi mỏng xấu hổ, đột nhiên nói: “Tôi đều biết, em không có bắt cóc Nhạc Hạ Thu mà là em giúp Nguyễn Nhan gánh tội thay.”

 

Lâm Minh Kiều kịch liệt sững sờ, “Làm sao anh.”

 

Cụm từ “làm sao anh biết” gần như muốn thốt ra.

 

Cũng may cô chỉ nói được nửa chừng rồi nhanh chóng ngậm miệng lại, Tống Dung Đức biết được sự thật ở đâu thì bản thân cô cũng không thể nói ra. Một số lời nói một khi đã nói ra có thể sẽ được ghi âm lại, có thể tạo thành chứng cứ buộc tội, cũng đủ để hủy hoại sự nghiệp của Nguyễn Nhan.

 

“Tôi không biết anh đang nói gì.” Một lúc sau, cô ấy mới lấy lại bình tĩnh và nhẹ nhàng nói.

 

Tống Dung Đức nắm chặt tay, khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi cũng đủ để nhìn rõ ánh mắt cô, “Cho tới bây giờ, em còn bao che cho Nguyễn Nhan, hai người quen nhau bao lâu rồi, em cứ bao che cho cô ấy như thế này, bao che cho một hành vi phạm tội, Lâm Minh Kiều hành động của em là đang tiếp tay cho việc cản trở công lý.”

 

Lâm Minh Kiều lựa chọn không trả lời câu hỏi của anh.

 

Một cỗ tức giận dâng lên đỉnh đầu Tống Dung Đức, anh mất khống chế bóp thật chặt hai vai cô, không chịu nổi gầm lên, “Lâm Minh Kiều, Nguyễn Nhan có thể so sánh với hôn nhân của gia đình chúng ta sao. Nếu như cô không giúp Nguyễn Nhan thì chúng ta sẽ ly hôn sao, Nguyệt Nguyệt cũng không phải không có cha. Cô cho rằng cô đang giúp Nguyễn Nhan, cô sai rồi, là cô đang hại cô ấy, là bạn bè cũng không thể giúp vậy, cô quá ích kỷ, cô không nghĩ tới người bị hại đau khổ kia sao?”( thôi anh không có cửa quay lại đâu, thế nhé!)

 

Vai Lâm Minh Kiều đau đến mức cô oằn người, cố sức giãy dụa nhưng cũng không thoát ra được, cô dùng thủ đoạn, dùng sức uốn éo mới đẩy anh ấy ra được.

 

Lâm Minh Sâm lãnh khốc nói: “Đáng đời cô ta, ai bảo cô ta tham lam quyền lực.”

 

“Anh à, bản thân là người của một gia tộc như Tống Gia, từ nhỏ đến lớn chị ấy được dạy phải đảm đương những trách nhiệm quan trọng, và trong nhiều trường hợp chị ấy không tự quyết định được. Chị ấy là người của Tống gia, Tống Gia đã cho chị ấy sự giáo dục và tôn trọng tốt nhất, cha mẹ đã vất vả nuôi nấng chị ấy lớn khôn, chị ấy là chị cả, chị ấy phải gánh vác trách nhiệm, Tống Quân Nguyệt khi đó không chỉ có anh mà chị ấy còn có cha mẹ hết mực kỳ vọng vào chị ấy, em trai cũng cần được bảo vệ.”

 

 

Lâm Minh Kiều bất đắc dĩ nói, “Hơn nữa khi đó Lâm gia là một gia tộc nhỏ, Tống gia có thể một tay bóp chết cả nhà ta. Huống hồ Tống Lão Gia nếu biết cháu gái của ông vì một người đàn ông bình thường mà không quan tâm đến gia đình, anh cho rằng Tống Lão Gia sẽ để yên cho Lâm gia chúng ta sao, ông ấy nhất định sẽ đến làm phiền anh, sau đó buộc anh phải rời đi, anh sẽ chủ động rời khỏi chị Quân Nguyệt vì sự an toàn của gia tộc.”

 

Lâm Minh Sâm sững sờ, cuối cùng cũng không thể phản bác lại, thật lâu sau mới cười khổ: “Ngược lại là em suy nghĩ nhiều rồi.”

 

“Bởi vì em từng sống trong Tống gia nên có thể hiểu được điều đó.”

 

Lâm Minh Kiều nói: “Với lại ở Kinh Đô em đã trải qua rất nhiều chuyện, có thể hiểu rõ một số chuyện hơn anh. Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng năm đó chị Quân Nguyệt phản bội anh, hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu đổi lại là anh thì không còn cách nào khác chỉ có thể phản bội mối quan hệ tình cảm đó. Hãy suy nghĩ kỹ lại, chị ấy vì gia đình mà lấy một người đàn ông không khỏe mạnh, chị Quân Nguyệt cũng rất tội nghiệp, cuối cùng cũng là do xuất thân của chị ấy khi là người của Tống gia.”

 

Lâm Minh Sâm thật lâu không nói nên lời.

 

Bởi vì anh thấy rằng Lâm Minh Kiều nói rất có lý.

 

Em gái anh đã thực sự trưởng thành và hiểu chuyện.

 

“Minh Kiều, cho dù có như vậy đi nữa thì anh và cô ấy cũng không thể nào. Một là thân phận của chúng tôi quá khác biệt, cô ấy bây giờ đã là người đứng đầu tập đoàn Tống thị, còn anh, chủ tịch tập đoàn Lâm thị nho nhỏ, thứ hai, em kết hôn với em trai cô ấy và đã ly hôn, bây giờ anh trai em lại kết hôn với chị gái của anh ta, mối quan hệ này quá lộn xộn.”

 

Có gì đâu mà lộn xộn, người ta còn có hai chị em gái cưới cùng hai anh em, hơn nữa em và Tống Dung Đức cũng đã ly hôn, hiện tại mọi chuyện của Tống gia đều do chính Tống Quân Nguyệt quyết định, cô ấy muốn kết hôn với ai, không ai có thể định đoạt.”

 

Lâm Minh Kiều cong môi, “Dù sao cũng là tùy anh, em chỉ nghĩ là cuộc đời này quá dài, lấy hay cưới một người mình thích rất là khó.”

 

 

Lâm Minh Sâm cau mày, “Em thật là lạ lùng, Minh Kiều, em lại thích những người cao cao tại thượng sao?”

 

“Không có, anh nghĩ nhiều quá rồi, nhưng về chuyện tình cảm thì em có nhiều trải nghiệm hơn anh. Những gì em cảm nhận được đều là kinh nghiệm của người từng trải.”

 

Lâm Minh Kiều cúp máy sau khi nói.

 

Cô đang ngồi trong xe, cảm thấy hơi bơ phờ.

 

Vì đêm qua cô bị mất ngủ.

 

Chỉ cần nhắm mắt lại thì cô sẽ cảm thấy như cô đang bị Tống Thanh Duệ hôn, càng nghĩ càng hỗn loạn, càng nghĩ càng phiền toái.

 

Hết lần này đến lần khác, lúc ăn sáng gặp phải Tống Thành Duệ, ngược lại anh ấy vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, giống như chưa xảy ra chuyện gì.

 

Chỉ là … cô ấy giận.

 

Người có tâm trạng không tốt, ăn uống cũng không ngon miệng.

 

Trong căng tin vào buổi trưa, cô ấy cứ lật qua lật lại thức ăn.

 

Khương Tuyết Nhu đang ngồi đối diện nhíu mày, “Cho dù muốn giảm cân, buổi trưa cũng phải ăn một chút cơm, buổi tối ăn ít hơn một chút cũng được.”

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận