Trợ lý bên cạnh cũng nghe thấy, liềm nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tống Dung Đức, tim đập thình thịch vì sợ.
“Tống tổng.” Anh gọi lớn, chủ yếu là để nhắc nhở những người bên trong.
Đừng nói nữa, nếu nói lại sẽ càng khó chịu hơn.
Các nhân viên bên trong sững sờ từng người một, sắc mặt tái nhợt.
Tống Dung Đức âm hiểm bước tới, cười nói: “Mắt của tôi không tốt, năng lực lãnh đạo không tốt, muốn từ chức, được thôi, cút ngay khỏi đây. Vừa vặn lão tử nhìn các người đám phế vật này không vừa mắt chút nào, công việc thì xử lý không được, sau lưng thì đi nói xấu, giữ lại để ăn Tết sao, cút đi.”
Nói xong, anh ấy kéo cổ áo nam nhân viên gần đó ném ra ngoài, “Cút hết đi, các người thấy tôi chướng mắt, tôi cũng thấy các người chướng mắt.”
Sau khi nam nhân viên bị mắng kinh khủng, anh ấy cũng tức giận buông lời “Cút thì cút, tưởng tôi tha thiết muốn ở đây sao.”
Nói xong, anh ấy xé cà vạt ném xuống đất, “Muốn tôi nói cho anh biết, tôi đã muốn mắng anh lâu rồi, nếu không phải anh gian dối trong hôn nhân, hủy hoại thanh danh, hình ảnh của anh thì làm sao sản phẩm của công ty mình có thể bị thế giới bên ngoài tẩy chay và cho tới bây giờ cũng không có cách nào giải quyết. Tôi muốn nói khả năng lãnh đạo của anh thưng sự không ổn?”
“Anh đang muốn chết.” Tống Dung Đức giẫm lên cà vạt của anh, tức giận đến mức nắm chặt tay muốn đấm.
Trợ lý nhanh chóng ngăn anh lại, “Tống tổng, bình tĩnh, có nhân viên ở đây.”
“Tôi không tìm cái chết, tôi muốn nghỉ việc, anh nghĩ rằng tôi không dám nghỉ việc sao, còn có nhiều người muốn nghỉ việc.”
Nam nhân viên tức giận nói: “Một cái công ty, không bảo vệ được nhân viên của mình thì dù xuất thân có vững vàng đến đâu cũng chỉ đi được một đoạn đường. Nhìn vợ cũ mà anh không muốn xem, bây giờ cô ấy thế nào, hiện tại nổi tiếng hơn anh, tôi nói anh mù, không coi trọng anh, đồ ngốc.”
Anh ấy nói xong liền rời đi.
Anh không muốn chịu đựng thêm nữa.
Tại sao Tống Dung Đức lại gọi bọn họ là rác rưởi.
Với tư cách là ông chủ, không thấy họ làm việc tăng ca với đồng lương ít ỏi đó sao? Họ làm việc chăm chỉ như vậy mà lại chỉ nhận được số tiền ít ỏi đó, công ty coi họ như con ghẻ sao, tất cả mọi người đều có tình cảm.
Chỉ là Tống Dung Đức làm tất cả mọi việc mà không nghĩ tới lời nói và việc làm của mình sẽ ảnh hưởng đến công ty như thế nào.
Là một ông chủ, anh ấy quá ích kỷ.
Ngay cả khi anh ấy không muốn tiền thưởng cuối năm, anh ấy không muốn tiếp tục.
“Vì Tống tổng nói chúng tôi là rác rưởi, chúng tôi cũng đi khỏi đây.”
Vài người tham gia thảo luận trong phòng giải khát vừa rồi cũng bước ra.
Trợ lý tỏ ra lo lắng, những người này đều là những nhân viên xuất sắc của bộ phận marketing, bây giờ là thời điểm quan trọng, đột nhiên rất nhiều người đã rời đi và công ty có thể ….
“Cút đi, biến mất ngay trước mặt tôi.” Đôi mắt Tống Dung Đức đã tức giận đến phát điên rồi.
Trợ lý: “…”
Khi Tống Dung Đức rời đi, toàn bộ bộ phận marketing trong phút chốc như chảo chiên, giám sát và trưởng nhóm đều rời đi, anh nên làm gì tiếp theo?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!