“Ôi”
Lâm Minh Kiều thực sự không nhịn được cười mỉa mai.
Một trăm vạn, biệt thự, căn hộ, hào phóng làm sao.
Khi cô ly hôn với anh ta thì mang theo đứa trẻ, anh ta làm cho cô phải khổ sở khóc lóc.
Anh ta bị cắm sừng và phản bội là đáng đời.
Tống Nguyên tức giận trừng mắt nhìn vợ, “Sao em lại nói chuyện này.”
Lâm Thanh Phương chế nhạo, “Tôi là vì thấy Minh Kiều không nỡ, chẳng qua tôi muốn nói, cái này đơn giản là quả báo. Nếu Tống Dung Đức đối xử tốt với Minh Kiều bằng một nửa Nhạc Hạ Thu thì tốt rồi, cũng sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.”
Tất cả phụ nữ trên thế giới này, đối với loại cặn bã này cũng sẽ có quan điểm này, ngay cả Lâm Thanh Phương cũng không ngoại lệ.
Tống Nguyên á khẩu, không nói nên lời, ông chỉ cảm thấy nhục nhã sâu sắc vì sao lại có một đứa cháu trai lớn ngu ngốc như vậy.
Lâm Thanh Phương hừ lạnh một tiếng, “Tôi muốn nói, cũng may Quân Nguyệt kế thừa tập đoàn Tống thị, nếu như theo mấy người lớn an bài, tập đoàn Tống thị giao cho Tống Dung Đức, nói không chừng sau khi ly hôn có thể sẽ cho Nhạc Hạ Thu mấy trăm ức.”
“Thật là có khả năng.” Tống Thanh Duệ gật đầu ý kiến, “Theo con biết, lúc trước anh Dung Đức cũng lấy một khoản tiền để bơm vốn vào Âu Lam Sênh, vốn lưu động trong tay không có bao nhiêu, vậy mà lại đi bồi thường 100 vạn.”
“Khẳng định là không có 100 vạn, bằng không anh ta làm gì phải vay tiền bác con.” Lâm Thanh Phương cười nhạo, “Hay quá.”
“Anh ấy… anh ấy làm sao chỉ có ít tiền như vậy?” Lâm Minh Kiều sững sờ tự hỏi, tuy rằng không hỏi con số cụ thể của Tống Dung Đức khi kết hôn nhưng nghe khẩu khí của anh ta thì có thể vài tỷ.
Nghe cô chất vấn, vẻ mặt của Tống Nguyên càng thêm khó coi.
Tống Thanh Duệ giải thích với cô, “Hôn lễ giữa anh ấy và Nhạc Hạ Thu tốn mấy trăm vạn, cộng thêm của hồi môn, chi phí phẫu thuật thẩm mỹ và chữa bệnh cho Nhạc Hạ Thu cũng là cái giá trên trời. Tôi còn tưởng Nhạc Hạ Thu bị thương nặng như vậy, chưa được bao lâu thì khuôn mặt cô ta đã trở nên xinh đẹp, đôi tay có thể sử dụng được. Còn có Âu Lam Sênh gặp khó khăn, hình tượng của anh ấy và những dự án đầu tư giảm hẳn, vận may không được tốt cho lắm, anh ấy đang phải đối mặt với thua lỗ. Nói một cách dễ hiểu, Nhạc Hạ Thu là một kẻ đốt tiền, cô ta cũng thích đi mua sắm, mua trang sức, tham gia một số hoạt động từ thiện một chút cũng là mấy vạn.”
Lâm Minh Kiều yên lặng nhìn Nguyệt Nguyệt nằm trong nôi, trong lòng tự hỏi Tống Dung Đức đã dành bao nhiêu tiền cho con gái ruột của mình sau khi con bé chào đời.
Sau khi hai người ly hôn, Tống Dung Đức không đến thăm thường xuyên, mỗi lần đến đều mua sữa bột, đồ chơi và quần áo.
Không có đưa tiền cấp dưỡng nuôi con.
Có lẽ vì anh sợ rằng mình sẽ tham lam tiền cấp dưỡng cho con gái mình.
Cũng may, ông bà nội của Nguyệt Nguyệt rất rộng lượng với con bé, cho cổ phiếu Tống thị, ngày Tết thường cho Nguyệt Nguyệt tiền thậm chí cả thẻ ngân hàng.
Có lẽ là vì họ đều biết rằng con trai họ là người đức hạnh.
Thành thật mà nói, Lâm Minh Kiều không nghĩ Nguyệt Nguyệt và Tống Dung Đức phải gặp nhau nếu không phải vì Chung Nghệ Vi độ lượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!