Trong lòng cha mẹ, con gái là báu vật vô giá.
“Chú à, hôm nay cháu đến đây chỉ là để nói cho chú biết tình cảm của cháu dành cho Minh Kiều, cháu không muốn gây phiền phức cho chú và Minh Kiều. Nếu như cha mẹ cháu luôn phản đối sự cố gắng của cháu thì cháu cũng sẽ tự biết và sẽ không ép buộc mọi người.”
Lâm phụ đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Cháu không muốn ép, nghĩa là tình cảm của cháu đối với con gái của tôi không có gì sâu sắc, tình cảm mà bị cha mẹ ngăn cản liền từ bỏ, con gái tôi cũng không hiếm có.”
Lâm Minh Kiều sửng sốt một chút, rốt cục ngẩng đầu lên, “Cha.”
Tống Thanh Duệ vui mừng khôn xiết, “Đương nhiên cháu không muốn dễ dàng từ bỏ, kỳ thực chỉ cần Minh Kiều đồng ý, cho dù cha mẹ cháu không ủng hộ thì cháu và cô ấy cũng có thể sống ở bên ngoài. Cháu tự hỏi mình nếu cháu có khả năng làm cho cha mẹ cháu không ép buộc cháu, cháu cũng có thể bảo vệ Lâm gia tốt, chỉ là cháu không muốn mang phiền phức đến cho Minh Kiều, dù sao thì cháu tôn trọng cô ấy, không muốn khiến cô ấy không vui.”
“Chà, cháu có thể nói những lời tốt đẹp.”
Lâm phụ đột nhiên nói: “Thảo nào cháu đã cướp đi trái tim con gái của tôi.”
“Cha.” Lâm Minh Kiều đỏ mặt.
“Con cho rằng cha không nhìn thấy sao,” Lâm phụ bất lực nói, “Cậu ấy hôm nay tới cửa, có nghĩa là con đã đồng ý, con tại sao đồng ý, con cũng thích cậu ấy. Cha muốn nói, hai người đã hẹn hò bí mật được một thời gian rồi phải không, hai người sợ rằng không thể giấu diếm hoặc là hai người sẽ không thể giấu diếm được lâu.”
Tống Thanh Duệ cảm phục, Lâm phụ không hổ là quản lý công ty lớn, thật sự là gừng càng già càng cay, “Đúng vậy, cháu không muốn giấu diếm, bởi vì cháu không thích lén lút, cháu còn chưa lập gia đình, nếu đã đi là phải đi thẳng, hẹn hò là phải công khai, còn nếu người trong gia đình không đồng ý thì nói chuyện tương lai cũng không có ý nghĩa gì.”
“Đúng vậy.”
Lâm phụ gật đầu, “Đã vậy cứ làm như lời cháu nói, nếu cha mẹ cháu không đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ không đồng ý, có thể cha mẹ cháu không ép buộc cháu nhưng tôi không thể để con gái mình bị ấm ức.”
“Cám ơn cô chú, cháu sẽ về nói với cha mẹ cháu, nhất định sẽ thuyết phục họ, cha mẹ cháu sẽ không cổ hủ như vậy.”
Tống Thanh Duệ trịnh trọng cúi đầu, sau đó giao Nguyệt Nguyệt lại cho Lâm Minh Kiều trước khi rời đi.
Lâm Minh Kiều bị bỏ lại ôm Nguyệt Nguyệt xấu hổ, không biết nên làm sao trước ánh mắt của cha mẹ.
“Con ở cùng cậu ấy khi nào, đừng nói dối chúng ta.” Lâm phụ chế nhạo, nhìn chằm chằm con gái.
“Chỉ là đêm giao thừa, anh ấy đến Thanh Đồng tìm con, con đã đồng ý.”
Lâm Minh Kiều không lừa dối cha mẹ.
“Đã lâu như vậy sao.” Lâm Mẫu sửng sốt, sau đó nhìn con gái mình ánh mắt phức tạp, “Con cũng rất cẩn thận, lá gan cũng lớn lắm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!