Tống Quân Nguyệt từ trước đến nay đều là người mạnh mẽ, không thích bị ép buộc.
Cô tức giận đứng lên, lại bị Lâm Minh Sâm đè xuống.
“Ngồi đi, đừng nhúc nhích,” Lâm Minh Sâm cố gắng giữ cho giọng nói lạnh lùng nhất có thể, “Nếu hôm nay không ăn sáng, cho dù em đi đến thang máy anh sẽ kéo em lại.”
Tống Quân Nguyệt bình tĩnh lại, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng bất động.
Lâm Minh Sâm mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn đến, suy cho cùng vì cô còn bị ốm nên anh nấu một bữa sáng tương đối thanh đạm gồm một bát khoai lang tím có vị sữa đậm đà, cháo đậu và trứng luộc, nửa bắp ngô và bánh mì nướng sợi trong mâm còn có đĩa kiwi cắt lát, cam, cà chua.
Bữa sáng của anh ấy luôn làm rất ngon.
Đặc biệt trong khoảng thời gian sống ở nước ngoài, ngay cả bài trí cũng rất tinh xảo.
Cô ấy từng là một người rất kén ăn, nhưng trong thời gian họ hẹn hò, cô ấy sẽ ăn hết bữa sáng do anh ấy làm.
Sau ngần ấy năm, anh ấy vẫn nhớ cô thích ăn gì.
Nhưng tại sao sau này anh ấy hết lần này đến lần khác làm làm tổn thương cô.
Giờ phút này, Tống Quân Nguyệt thật sự có chút ghét bỏ anh ấy, đối với bản thân anh ấy thờ ơ, chán ghét, nếu anh ấy cứ như vậy thì có lẽ lần này cô đã hoàn toàn từ bỏ.
Nhưng đáng tiếc là anh ấy quay đầu lại đối tốt với cô, chỉ cần anh ấy tốt hơn một chút, cô sẽ lại sinh ra hy vọng.
Cô chán ghét chính mình.
Cô ấy đã là một người phụ nữ trưởng thành và không nên quá yêu mà không dùng lí trí suy nghĩ.
“Ăn đi.” Lâm Minh Sâm đưa thìa giải thích cho cô, “Trong nhà em không có gì, tối hôm qua anh đã gọi chuyển phát nhanh đến.”
Tống Quân Nguyệt ánh mắt phức tạp.
Đột nhiên, một tiếng chuông cửa từ bên ngoài vang lên.
Rất có thể là thư ký của cô đến gõ cửa sớm như vậy, trong lúc Tống Quân Nguyệt còn đang do dự, Lâm Minh Sâm đã đứng dậy đi về phía cửa.
“Chờ đã, không cần lo lắng, cứ để vậy đi.” Tống Quân Nguyệt nói.
“Anh là người vô hình sao?”
Lâm Minh Sâm khẽ liếc cô một cái rồi bước ra cửa, từ trên màn hình nhìn thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đeo kính cận, khí chất của một doanh nhân Tinh Anh, phong thái dịu dàng.
Lăng Diệp.
Ngay sau khi hai chữ này hiện lên trong đầu, anh trực tiếp mở cửa.
“Quân Nguyệt, tôi cho em…..”
Lăng Diệp chưa kịp nói xong thì bất giác sững người khi thấy cánh cửa được mở ra bởi một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người khác giới không phải Tống Hưng Thần ở nhà Tống Quân Nguyệt, anh ấy trông trẻ hơn anh, cao ráo, vóc dáng chuẩn, mũi cao, đẹp trai, khuôn mặt rất lạnh lùng, thoạt nhìn có chút dáng dấp của người ngoại quốc.
Ánh mắt Lăng Diệp nhanh chóng nhìn lướt qua quần áo của anh ta, chiếc áo sơ mi sáng màu và quần tây đen nhưng không được tỉ mỉ, rõ ràng đã nhăn nhúm, chứng tỏ sáng nay nhất định chưa thay đồ, điều này có nghĩa là người đàn ông này rất có thể đã ở đây đêm qua.
“Anh là…” .
Lăng Diệp trong lòng vừa lạnh vừa giận, nhưng trên khuôn mặt bình tĩnh lại không có chút cảm xúc, ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ không quan trọng, “Quân Nguyệt có ở đó không, cô ấy không được khỏe, tôi tự mình làm cho cô ấy bữa ăn sáng.”
Anh nhấn mạnh từ “tự mình.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!