“Em thật sự đã ngủ với người khác?”
Đôi mắt dài và hẹp của Quý Tử Uyên tràn đầy ác ý, như đang nhìn thứ bẩn thỉu nhất trên đời, hơn nữa sức lực trong tay cũng tăng lên trầm trọng.
Nguyễn Nhan chỉ cảm thấy đau như hàm bị bóp nát, không chịu nổi nữa, nước mắt lưng tròng đau đớn rơi xuống.
Nước mắt hòa với sơn phấn, rất chán ghét.
Quý Tử Uyên hất cô ra, lấy khăn giấy lau mạnh hai bàn tay bẩn thỉu của mình, lau xong, anh ném lên người cô với thái độ khó chịu, “Nguyễn Nhan, em thật bẩn thỉu.”
“Tôi không còn cách nào khác.”
Nguyễn Nhan buồn bực cười, “Anh không giúp tôi, tôi không thể dựa vào chính mình sao? Quý Tổng, trước kia anh ép tôi ngủ, anh ngủ thoải mái như vậy, cũng không mất tiền, anh nghĩ tôi rẻ rúng như vậy sao. Trước kia khi anh ngủ với phụ nữ, cho dù anh có thái độ xấu với người khác, ít nhất cũng không nên nợ họ.”
Thực lòng mà nói, nếu lúc này cô muốn mắng mỏ Quý Tử Uyên thì cô cũng muốn mắng nhiều lời xấu xa.
Chỉ là, tranh luận với Quý Tử Uyên lúc này không phải là một bước đi khôn ngoan.
“Hợp đồng chấm dứt, có dũng khí hơn.” Quý Tử Uyên khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt, “Nhưng tôi phải thừa nhận, trong lòng tôi, em thật sự rất rẻ rúng.”
” Cho nên tôi có thể tìm được người không xem tôi rẻ rúng, Quý tổng, trên đời này anh cũng không phải là đàn ông duy nhất.”
Lời nói của Nguyễn Nhan hoàn toàn khiến Quý Tử Uyên tức giận.
Anh hung dữ nhìn cô chằm chằm, “Nguyễn Nhan, em thật sự không lo lắng cho tính mạng của đám thuộc hạ kia sao.”
Nguyễn Nhan hít sâu một hơi, đột nhiên nghẹn ngào, “Quý tổng, đừng có mà khinh người quá đáng.”
Quý Tử Uyên giễu cợt, vẻ mặt bất động.
Nguyễn Nhan chớp chớp mắt, hít sâu vài cái, để cho nước mắt chảy ngược trở lại vẻ bất bình trong mắt, “Quý tổng, Nhạc Hạ Thu, cô ấy đã làm bao nhiêu chuyện điên rồ, tôi không cần phải nói cho anh biết, trong phiên tòa đó, tất cả những việc làm xấu xa của cô ấy đều bị tính đến, thú nhận ra, trước khi sai thuộc hạ bắt cóc cô ấy, tôi chưa từng nghĩ tới việc Nhạc Hạ Thu sẽ bị công lý xét xử. Tôi không bao giờ trông đến có ngày đó, vì muốn báo thù cho Dì Sầm Gia Hân và Nhạc Tiếu Nhi nên tôi mới bắt cóc Nhạc Hạ Thu.”
“Có thể anh không đắc tội với tôi, nhưng có thể đây tội với Nhạc Tiếu Nhi và Nhạc gia, nếu như không phải anh cố chấp cho rằng Nhạc Tiếu Nhi là kẻ giết người, cô ấy đã không bị luật sư bên cạnh anh tống cô ấy vào ngục và bây giờ cô ấy đã không chết mà không còn bộ xương.”
“Những người đó là muốn báo thù cho Nhạc Tiếu Nhi, cho Nhạc gia, anh lấy ra uy hiếp tôi, anh không cảm thấy mình không có chút nhân đạo nào sao.”
Nguyễn Nhan mở to mắt nhìn Quý Tử Uyên, đôi mắt đen như pha lê đó chứa đựng sự khó hiểu và buồn bã.
Quý Tử Uyên sắc mặt đã khó coi từ lâu.
Kể từ khi gặp Nhạc Hạ Thu và biết được nhiều sự thật, Nhạc Tiếu Nhi đã trở thành một cái gai trong lòng.
Trước đây, anh cho rằng Nhạc Tiếu Nhi yêu anh khi còn trẻ đều là có mưu mô.
Bây giờ anh mới biết rõ là mình đã hiểu lầm Nhạc Tiếu Nhi.
Trong màn đêm u tịch, cái chết của Nhạc Tiếu Nhi giống như một mũi kim, càng lúc càng đâm sâu.
Quý Tử Uyên châm điếu thuốc, đột nhiên nở nụ cười, “Em nói tôi máu lạnh, vậy em cho rằng tôi còn cảm thấy áy náy sao?”
“Nếu như anh không giúp Nhạc Hạ Thu, nối giáo cho giặc thì người nhà họ Nhạc chết sao.” Nguyễn Nhan khàn giọng nói, “Lúc trước tôi không biết nhiều chuyện nhưng sau này Khương Tuyết Nhu đã nói cho tôi biết rất nhiều.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!