Nguyễn Nhan trầm mặc cười, “Từ khi anh ép tôi ngủ với anh, tôi đã lén lút thu thập bằng chứng tiêu cực về nghệ sĩ của công ty, cũng may tôi cũng là người trong công ty, cũng dễ dàng lấy được, thừa dịp mọi người không chú ý, trong nhà vệ sinh tôi đã nghe lén được một chút và kiểm tra điện thoại di động của người khác là khá đơn giản, tôi rút kinh nghiệm, quân tử trả thù mười năm cũng không muộn.”
“Được rồi, em đã dạy cho tôi một bài học.” Quý Tử Uyên ánh mắt đầy u ám, “Thế nhưng em tưởng rằng dùng vật nhỏ này hại tôi sao, thật ngây thơ, tính mạng của những người đó tôi không có coi trọng chút nào.”
“Anh không có coi trọng nhưng mà là Phàm Ngu, anh cũng đã bỏ vào không ít tiền.”
Ngừng một chút, Nguyễn Nhan đột nhiên ngẫm nghĩ kĩ lại, “Hơn nữa, không phải tôi muốn hại anh, tôi chỉ muốn mọi người thấy được anh yêu Thang Nhược Lan nhiều như thế nào có thể tiêu nhiều tiền trên người cô ta như thế nào, anh cũng không thể để cô ta làm tình nhân bí mật suốt đời.”
“Ý của em là?” Quý Tử Uyên vô cớ có dự cảm không tốt.
“So với hình tượng tổng giám đốc của Quý thị là một tên cặn bã hay là thừa nhận anh tình thâm nghĩa trọng với Thang Nhược Lan.”
Nguyễn Nhan cười đùa, “Thật ra tôi biết rất rõ anh rất coi thường Thang Nhược Lan, tuy rằng tôi không hiểu vì sao anh lại muốn đưa cô ta lên, nhưng ở cùng với một người phụ nữ mà anh coi thường, hẳn là rất thú vị, tôi chống mắt chờ xem.”
Quý Tử Uyên cười gằn, “Có vẻ như em là người hiểu rất rõ tôi.”
“Tôi tự cho mình là người hiểu rõ anh nhất trên đời.” Nguyễn Nhan suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm, “Hiểu rõ anh hơn cả Hoắc Anh Tuấn.”
“Ôi.”
Toàn những giọng nói mỉa mai lan truyền trên đường dây điện thoại.
Quý Tử Uyên thậm chí không muốn thừa nhận rằng mình mới quen biết Nguyễn Nhan được một năm.
“Nguyễn Nhan, không ngờ em lại tự phụ như vậy.”
“Không tin, thử xem?” Giọng điệu của Nguyễn Nhan đầy khiêu khích, “Tôi nhắc nhở anh rằng nếu anh phủ nhận quan hệ của mình với Thang Nhược Lan thì sẽ có thêm nhiều chuyện về anh và các sao nữ khác, nhờ Quý tổng anh quá tự tin và bất cẩn, cho rằng mình có thể một tay che trời, không ai dám tung tin bừa bãi, nhưng bây giờ giới truyền thông không sợ anh như vậy.”
“Em dám.” Quý Tử Uyên ánh mắt lóe lên kinh ngạc, sợ hãi lạnh lùng, anh nhắm mắt lại, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, “Nguyễn Nhan, không phải là em muốn báo thù tôi sao, tôi sẽ cho em một tỷ, để em rời khỏi Nguyệt Hàn.”
Nguyễn Nhan nói tiếp như không nghe thấy, “Nhân tiện, có lẽ tôi sẽ trả lời phỏng vấn phóng viên chẳng hạn, nói về việc Quý tổng dùng quyền lực ép tôi ngủ với anh, ép tôi ngủ rồi còn mắng chửi tôi, đồng thời bỏ số tiền lớn để nâng đỡ Thang Nhược Lan, sau đó dùng tôi làm con tốt thí mạng, Quý Tổng, nhân phẩm của anh nhất định phải được chấn chỉnh lại.”
“Tôi dùng quyền lực ép buộc em?” Quý Tử Uyên giễu cợt, “Chuyện em bắt cóc người khác, em không biết sao?”
“Tôi bắt cóc người khi nào?” Nguyễn Nhan kinh ngạc nói, “Anh nói Nhạc Hạ Thu? Mấy ngày trước cô ta đã bị bắn, tôi sợ cô ta không thể làm chứng cho anh rồi, Quý tổng.”
Quý Tử Uyên sững sờ vài giây, sau đó không khỏi cười thầm.
Không nghĩ tới.
Từ trước đến nay anh đều tính toán người khác, nhưng hiện tại Nguyễn Nhan lại tính toán anh.
“Nguyễn Nhan, nếu như không muốn chết có thể nói với tôi một tiếng.” Giọng điệu nhẹ nhàng của Quý Tử Uyên nghe đến rợn cả người, “Tôi hứa sẽ đảm bảo cho em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!