Chương 1104
Hoäc Anh Tuấn xin ý kiến hỏi: “Em có thể bế con bé một lúc không, anh đi lấy xe”
Khương Tuyết Nhu không do dự một giây đón Hiểu Khuê về phía mình, sờ trán cô bé, mọi thứ đều bình thường, thế là yên tâm rồi.
Có điều đứa nhỏ này ngủ say ghê, còn ngáy mấy tiếng liền.
Rất nhanh, Hoắc Anh Tuấn lái xe đến cửa bệnh viện.
Anh mở cửa xe ra, Khương Tuyết Nhu bế Hiểu Khuê ngồi xuống ghế sau.
Ánh đèn lấp lóe từ ngoài phản chiếu qua cửa sổ, thỉnh thoảng Hoäc Anh Tuấn lại ngắm nhìn vẻ mặt ôm Hiểu Khuê của Khương Tuyết Nhu từ kính chiếu hậu, khung cảnh đó thật đẹp cũng thật thanh bình.
Khiến người ta chỉ muốn ngưng đọng thời gian ở nơi đây.
Nếu có thể, anh thật muốn tiếp tục ở bên cô một đời này, cho dù sau khi xuống địa ngục phải chịu hình phạt nửa năm trời cũng không sao cả Nhưng đáng tiếc… anh có thể không còn tư cách để làm điều này nữa rồi.
Không lâu sau, xe dừng lại ở căn biệt thự kiểu u Mỹ của anh.
Khương Tuyết Nhu ngơ ngác: “Anh đưa con bé tới đây ở sao?
Không ở cùng ông bà của anh sao?”
“Bên đó xa quá, lại còn ở ngoại ô, hôm nay muộn quá rồi nên không sang bên đó nữa”
Hoäc Anh Tuấn đậu xe xong, mở cửa xe sau, đón Hiểu Khuê qua: “Để anh, con bé nặng quá rồi”
Khương Tuyết Nhu nhăn mày: “Dù sao con bé cũng ngủ rồi, tôi về trước đây…”
Cô đã quyết định cùng Lương Duy Phong bắt đầu một cuộc sống mới rồi, lại cùng với Hoắc Anh Tuấn trai đơn gái chiếc ở cùng với nhau thì không ổn lắm.
“Nhưng mà bác sĩ nói tối nay có thể con bé sẽ lại sốt nữa” Hoäc Anh Tuấn gọi cô lại: “Vậy anh phải làm sao đây?”
Khương Tuyết Nhu lườm anh một lúc, cuối cùng vẫn là không đành lòng mà theo anh lên lầu.
Anh đặt Hiểu Khuê lên giường lớn trong phòng ngủ của mình: “Em sang phòng bên nghỉ ngơi đi, anh không ngủ, ở đây trông con bé.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!