Chương 321: Cơ hội cuối cùng anh cho cô
Khương Tuyết Nhu đang rất tức giận, mẹ nó anh thật không biết xấu hổ, vẫn còn mặt mũi tới tìm cô sao.
Cô trực tiếp xóa tin nhắn đi, nhưng không ngờ rằng một lúc sau, Hoắc Anh Tuấn lại gửi một đoạn video khác quay cảnh cô mặc bộ đồ con thỏ nhảy múa từ trước đó. Khương Tuyết Nhu nghiến răng, quay đầu nói với Lương Duy Phong: “Em nhớ ra em còn có chuyện muốn tìm bà nội, không cần tiễn em”
“. Được, khi nào về đến nhà thì gọi cho anh” Lương Duy Phong căn dặn, nhìn cô rời đi, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên âm trầm thay đổi.
Mười phút sau, Khương Tuyết Nhu tìm thấy chiếc xe thể thao màu đen của Hoắc Anh Tuấn ở bên đường, lúc lên xe, cô nhìn trái phải một chút, giống hệt như làm kẻ gian vậy.
“Sao, sợ bị Lương Duy Phong nhìn thấy à?”
Tay Hoắc Anh Tuấn kẹp thuốc lá đặt trên tay lái, khói thuốc bay đầy xe, gương mặt tuấn tú xen lẫn châm chọc.
Khương Tuyết Nhu hiện tại rất ghét anh, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Anh Hoắc, anh quên mất vừa rồi anh mang theo bạn gái và mẹ vợ tương lại vào sân vận động sao? Bây giờ. mọi người đều biết anh là người đàn ông của Diệp Minh Ngọc. Nếu để người ngoài nhìn thấy tôi và anh lên xe chẳng phải sẽ cho rằng tôi quyến rũ anh sao”
“Em ghen à?” Hoắc Anh Tuấn sắc bén nhìn chằm chằm cô.
Khương Tuyết Nhu cười cách khinh bỉ, hưng phấn nói: “Tôi không có hứng thú ghen với anh.
Anh rốt cuộc đến tìm tôi có chuyện gì? Nếu không có thì tôi đi trước đây”.
Thái độ của cô như thể đang bị ép buộc, mặt đầy vẻ không nhịn được.
Hoắc Anh Tuấn mấy ngày nay vẫn luôn kiềm chế, lúc này bực bội trong lòng liền bùng phát, nắm lấy cổ tay cô kéo đến dưới tầm mắt, cười nhạt: “Bây giờ Lương Duy Phong đã trở lại nên em không muốn gặp tôi đến như vậy sao? Khương Tuyết Nhu, nếu như em không thu cái vẻ châm chọc đó lại, em có tin tôi có thể tống cổ cả em và tên Lương Duy Phong ra khỏi thành phố Kinh đô này hay không?”
“Anh đủ rồi” Khương Tuyết Nhu không nhịn được nữa, hất tay anh ra, tức giận đến đỏ cả mắt: “Vừa rồi ở đó anh làm nhục tôi chưa đủ hay sao? Cứ phải nhất định khiến tôi chết thì anh mới hài lòng phải không?”
“Em sẽ đi chết à? Loại phụ nữ như em sẽ can tâm chết à?” Hoắc Anh Tuấn dùng tay trái. nắm gò má cô, đôi môi mỏng so với ngày xưa càng thêm tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
Khương Tuyết Nhu trong mắt đều là sự chán ghét: “Hoắc Anh Tuấn, tối hận anh, anh là người đàn ông ngu xuẩn nhất tôi từng gặp”
“Em còn dám nói một lần nữa xem?” Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị chọc giận, anh bóp cổ cô, trên mặt băng tuyết bao trùm.
“Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Loại phụ nữ như Diệp Minh Ngọc anh cũng để ý tới, thế không phải là bị mù mắt sao?” Khương Tuyết Nhu mắng anh: “Nhà họ Vệ tâm tư ác độc thế nhưng anh lại giúp đỡ họ. Anh đúng là nổi giáo cho giặc, cũng cùng một giuộc với họ. Nghĩ đến trước đây từng yêu anh tôi liền cảm thấy buồn nôn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!