Chương 463
“Im miệng, Nhạc thị nếu như giao vào tay thứ người như cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt. Nhạc Tiêu Nhi chợt nằm vai của anh ta vật xuống, mọi người đều ghé mắt nhìn, Nhạc Trạch Đàm bị vật ngã nằm sõng soài trên mặt đất.
Khương Tuyết Nhu cùng với Lâm Minh Kiều đều sợ ngây người, Lâm Minh Kiều dẫn đầu dẫn đầu vỗ tay: “Uy vũ ngạo mạn, đẹp trai hai thước tám”
Nhạc Trạch Đàm đối mặt với chỉ chỉ chỗ chõ lời châm biếm của những người chung quanh, tức giận lửa giận bốc ba mét: “Nhạc Tiêu Nhi, cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Nói xong anh ta bò dậy, che ngực lảo đảo nghiêng ngã vọt ra khỏi cửa quầy rượu.
“Cám ơn cô.Khương Tuyết Nhu rót hai ly rượu chát, một ly hướng Nhạc Tiêu Nhi đưa tới.
Nếu như lúc trước đối với Nhạc Tiêu Nhi có chút hảo cảm, vậy thì tối nay thật là bội phục.
“Không cần khách khí, tôi cũng là vừa vặn đi ngang qua bên này, nghe được quản lý quầy rượu nói cậu ta lại đang đùa giỡn một cô gái, cho nên mới tới.”
Nhạc Tiêu Nhi bưng rượu lên ly uống một hớp.
“Chị gái, thật ngầu”Lâm Minh Kiều giơ ngón tay cái lên: “Cô nếu như là đàn ông, tôi tuyệt đối sẽ theo đuổi cô.”
“Thôi được rồi, đàn bà quá ngầu thì không được xem là chuyện tốt”Nhạc Tiêu Nhi tự giễu cười cười: “Người nên nói xin lỗi là tôi…”
“Anh ta cũng không phải là anh em ruột của cô, có cái gì mà phải nói xin lỗi.”Khương Tuyết Nhu kéo cái ghế tới “Ngồi chơi với nhau một chút.”
Nhạc Tiêu Nhi cau mày do dự mấy giây: “Thôi đi, chúng ta không phải người cùng một thế giới, nếu như Hoắc Anh Tuấn biết…
“Tôi với anh ấy đã tách ra rồi.” Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời cô: “Tôi đã dọn ra khỏi biệt thự rồi, tôi không muốn làm kẻ ngu nữa.”
Nhạc Tiêu Nhi ngớ ngẩn, hiển nhiên không ngờ tới Khương Tuyết Nhu sẽ đau lòng như vậy liền nói: “Cô không sao chứ?”
“Đau ngắn không bằng đau dài.” Khương Tuyết Nhu miễn cưỡng cười một tiếng: “Thật ra thì tôi đã sớm biết sự tồn tại của Nhạc Hạ Thu rồi, chẳng qua là tôi cho là không cái gọi là không tranh hơn một người chết, dẫu sao người chết thì hết, nhưng nếu như ngay cả một thế thân của người chết cũng không tranh hơn, thì thật không cần thiết.”
“Chính là vậy, đàn ông ngoài kia nhiều biết bao, cần gì phải treo chết ở một cây”Lâm Minh Kiều vô cùng đồng ý: “Cậu cả Hoắc là có tiền, có tiền thì ai không có, ai lại không biết kiếm.”
“Có đạo lý. Nhạc Tiêu Nhi trong mắt đen nhánh thoáng qua một nụ cười: “Đã như vậy, vậy tối nay chơi với nhau một chút.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!