Chương 561: Kết quả tro cốt
Không thể nào.
Ánh mắt anh trầm xuống: “Khương Tuyết Nhu, người tôi yêu cho tới bây giờ cũng chỉ có Nhạc Hạ Thu, chưa từng thay đổi”
Khương Tuyết Nhu thân thể mềm nhũn.
Anh để lại một câu nói ngắn ngủi đã bác bỏ hết những lời nói trước kia, vậy coi cô là cái gì?
“Trước kia ở biệt thự bên bờ biển anh nói với tôi những lời đó là gạt người sao, anh nói anh cả đời này chỉ thích một mình tôi” Khương Tuyết Nhu khóc đến chết đi sống lại: “Anh tại sao có thể như vậy, anh đột nhiên lại thay đổi, anh không cảm thấy mình thật kỳ quái sao.”
“Cô đừng nói nữa, lòng tôi như thế nào tự mình hiểu rõ.”
Hoắc Anh Tuấn bị ánh mắt của cô đâm vào phiền lòng không dứt: “Tôi đã sớm chịu đựng cô đủ rồi, nếu như không phải là bởi vì đứa trẻ chúng ta đã sớm ly dị”
Khương Tuyết Nhu hô hấp đình trệ.
Một giây kia, cô tựa như nghe được con tim mình dân dần nguội xuống không còn đập nữa Phải vậy không, cho nên mấy ngày nay anh mới cố gắng nhẫn nại với mình?
Bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa?
Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn chẳng ngó ngàng gì tới, tiếp tục.
tàn nhãn nói: “Chờ cô sinh con ra được, chúng ta liền ly dị, cô yên tâm, tôi sẽ cho cô một khoản chỉ phí, đủ cho cô cả đời này phung phí, bắt đầu từ hôm nay, cô đừng đến tìm Hạ Thu gây phiền toái nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả”
Anh một lời một câu cảnh cáo, đáy mắt lộ ra sự rùng mình vô tận.
Máu nóng trong người Khương Tuyết Nhu trở nên lạnh lẽo.
“Hoắc Anh Tuấn, anh khốn kiếp, anh thật là một tên khốn kiếp”
Cô không thể nhịn được nữa cầm lấy cái ly trên bàn lên đập tới anh.
Hoắc Anh Tuấn nghiêng đầu né tránh, nhìn cô điên cuồng dáng vẻ như mất lý trí, đáy mắt thoáng qua lửa giận cực kì, trực tiếp nhấn bộ đàm: “Kêu an ninh đi vào, đem người đuổi ra ngoài cho tôi”
“Cậu cả… ” Dì Tân hoảng loạn nói: “Cậu cả, cậu không thể như vậy.”
“Dì Tân, dì làm cho rõ ràng ai mới là chủ nhân của dì”
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng cảnh cáo.
“Anh đừng nói nữa, Hoắc Anh Tuấn, anh muốn ly dị, đương nhiên có thể, nhưng đứa trẻ của tôi, tôi sẽ không cho bất kỳ người nào đụng tới, tôi càng không thể để cho Nhạc Hạ Thu làm mẹ ghẻ của bọn nhỏ” Khương Tuyết Nhu mất lý trí hướng anh gào xong, xoay người chật vật rời đi.
càng mơ hồ, không nhịn được cắt đứt lời cậu ta.
“Ý là cô Nhạc nói phải đem Nhạc Hoàng Bách cùng tro cốt của Sầm Gia Hân cùng an táng chung, nhưng tro cốt của Sầm Gia Hân lại không phải là người… “
“Cậu nghỉ ngờ Hạ Thu lại muốn trả thù Sầm Gia Hân, ngay cả tro cốt của Sầm Gia Hân cũng không buông tha?” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng liếc mắt.
“… Là cái ý này” Ngôn Minh Hạo trả lời có chữ được chữ mất, dẫu sao hai ngày đột nhiên Hoắc Anh Tuấn xem Nhạc Hạ Thu như là bảo bối vậy.
Hoắc Anh Tuấn ngước mắt, một đôi mắt hàn quang bản ra bốn phía: “Đủ rồi, Hạ Thu không phải là người như vậy”