Chương 613: Vậy tôi nên cảm ơn hai người?
Cô càng nói càng tức giận, dù là những năm này đã học được cách kiềm chế bản thân nhưng vào giờ phút này vẫn là có chút mất bình tĩnh.
Hoắc Anh Tuấn vốn đang lửa giận bừng bừng lúc này cũng bị cô làm cho dịu lại: “Tôi làm sao biết đó là mẹ cô để lại cho cô cơ chứ.”
Khương Tuyết Nhu cười: “Đúng vậy, anh không biết, anh cái gì cũng không biết”
Rõ ràng những thứ này trước kia anh đều biết, bây giờ lại không nhớ chút nào nữa.
Cô sẽ không thể vì anh đã quên mà có thể tha thứ cho anh “Anh có thể không nhớ, nhưng anh cũng không thể vì một người phụ nữa mà đem những người khác đạp vào bùn.”
“Nhưng dù vậy thì cô cũng không nên đánh Nhạc Hạ Thu.” Hoắc Anh Tuấn tức giận: “Ai bảo chính cô giả chết, Hạ Thu phải lao tâm khổ tứ vì tập đoàn Hồng Nhân, cũng vì Hồng Nhân lập không ít thành tích.”
“Tập đoàn Hồng Nhân lớn như vậy không có nhân tài sao? Trước đây Tổng giám đốc Ngô quản lý tốt vô cùng, sao phải đến cô ta? Cô ta là học tâm lý học, cũng không phải là học quản lý, nếu cô ta muốn quản lý công ty, có thể đi tập đoàn Ánh Hạ, tại sao thế nào cũng phải tới Hồng Nhân”
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cười như không cười: “Có phải cô ta muốn cướp mọi thứ của tôi? Liệu cả tập đoàn Diệp Thị cô ta có phải cũng muốn cướp không?”
“Đủ rồi, Nhạc Hạ Thu không phải thứ người như vậy.”
Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa cắt ngang lời đối phương: “Ngay từ đầu cô ấy đã quan tâm đến việc đầu tư bất động sản. Tôi không có công ty bất động sản đứng tên mình, vì vậy tôi đã giao tập đoàn Hồng Nhân cho cô ấy.”
“Vậy tôi có phải nên cảm tạ các người giúp tôi quản lý Hồng Nhân tốt như vậy?” Khương Tuyết Nhu chợt cong môi: “Có muốn tôi trao bằng khen chăm chỉ cho cô ta hay không?”
“Khương Tuyết Nhụ, tôi phiền nhất là kiểu hành động quái gở này của cô, rất chán ghét” Hoắc Anh Tuấn đều không che giấu vẻ chán ghét trong đáy mát.
“Được, vậy anh muốn không thấy cái dáng vẻ này của tôi thì đem Hồng Nhân trả lại cho tôi, để Nhạc Hạ Thu rời khỏi đó, ngày mai tôi sẽ tới đó chỉnh đốn lại đội ngũ” Khương Tuyết Nhu không thèm để ý đến ánh mắt của anh một chút nào.
Hoắc Anh Tuấn giận đến muốn đánh mà không được, đối phương cứ làm như anh muốn chiếm tập đoàn của cô lắm ấy: “Tập đoàn nát như Hồng Nhân tôi vốn không có để trong mắt, nhưng mà ngày mai ngay trước mọi người cô phải xin lỗi Hạ Thu, để cô ấy tha thứ cho cô.”
Khương Tuyết Nhu ngoáy ngoáy lỗ tai: ‘Muốn tôi nói xin lỗi, anh là đang nằm mộng giữa ban ngày sao?”
“Vậy tôi sẽ không trả lại tập đoàn cho cô.’ Hoắc Anh Tuấn cười lạnh một tiếng: “Cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân cũng là người thông minh, nếu như tôi không mở lời trước thì họ cũng không để cô vào trong mắt đâu.”
“Không cho thì không cho.”
Khương Tuyết Nhu không hề mất bình tính chút nào, búng một cái lấy giấy đăng ký kết hôn ra nói: “Vậy tôi cũng chỉ đành chụp một bức hình cho truyền thông, nói chúng ta chưa hề ly hôn, ba năm trước tôi cũng không thể không công khai nói chúng ta đã ly hôn vì anh đem bố tôi ra uy hiếp, anh nói xem, nếu mọi người biết chuyện này, Nhạc Hạ Thu có thể bị công chúng mảng thế nào, những năm này tình yêu của hai người đúng là được người đời ca tụng”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!