Chương 741: Không được để người lạ nhìn thấy cơ thể mình
Cô nhướng mày: “Vừa rồi Hoắc Anh Tuấn tới sao?”
“Đúng vậy, ông bố cặn bã nói lạnh, con mở cửa cho ông ấy vào lấy một tấm thảm lông”
Khương Tuyết Như liếc nhìn khoảng cách từ cửa tới ghế sa lông, hoàn toàn không đủ để Hoắc Anh Tuấn có thể nhìn thấy hình ảnh trong phòng tắm, hơn nữa cô cũng đã đóng nửa cánh cửa lại.
Nghĩ tới hình ảnh đó, nháy mắt cô lại cảm thấy xấu hổ và tức giận muốn chết.
Cô nhéo tại Hiểu Khê, tức giận nói: “Con cũng đã bảo anh ta là ông bố cặn bã rồi, lạnh thì lạnh, con lo cho anh ta làm gì, sao lại để anh ta vào, con có biết là mẹ đang tắm hay không hả?”
“Tắm thì sao đâu ạ?” Hiểu Khê ngây thơ chớp chớp mắt.
Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt giải thích: “Vì sao mà bình thường mẹ dạy con không thể để người lạ nhìn cơ thể mình, đó chính là lý do vì sao không thể để Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy mẹ tắm rửa, con hiểu không?”
“Vâng, cho nên vừa rồi ông bố cặn bã cũng thấy cơ thể mẹ rồi phải không?” Hiểu Khê không hề hiểu gì hết.
Khương Tuyết Nhu đỏ ửng mặt.
“Mẹ ơi, mặt mẹ đỏ quá” Hiểu Khê có chút lo lắng nói.
“Con im miệng cho mẹ” Khương Tuyết Nhu phát hiện bản thân không thể nói tiếp với cô bé nữa.
“Mẹ ơi, mẹ vẫn chưa nói với con, nếu ông bố cặn bã nhìn thấy thì sẽ thế nào?” Hiểu Khê nhíu mày tò mò hỏi. “Vậy ông ấy là người xấu sao, phải bắt lại, hay là nói với chú cảnh sát?”
“Tóm lại… tóm lại là không tốt, vô cùng không tốt” Khương Tuyết Nhu chuyển đề tài: “Đúng rồi, con vẫn chưa nói rõ với mẹ, hôm nay rốt cuộc sao lại bị thương, mau nói thật đi”.
“Chính là con để… để mẹ kế xấu xa tắm cho con, con cố ý hành hạ cô ta lúc tắm rửa, cô ta bèn đẩy con ngã xuống đất” Hiểu Khê có chút vui vẻ nói: “Mẹ ơi, mẹ không biết ông bố cặn bã tức giận đến thế nào đâu, còn nữa, sau khi mẹ kế xấu xa bị ông bố cặn bã giáo huấn một trận, sắc mặt vô cùng khó coi…
Hiểu Khê nói được một nữa, đột nhiên phát hiện sắc mặt Khương Tuyết Nhu cũng rất khó coi: “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?”
“Con nói xem mẹ làm sao? Khương Tuyết Nhu đột nhiên hung hăng đánh vài cái vào mông cô bé: “Mẹ cần con giúp mẹ giáo huấn Nhạc Hạ Thu sao, con mới bao nhiêu tuổi hả?”
“Mẹ ơi..” Hiểu Khê ấm ức khóc.
Khương Tuyết Nhu trừng mắt nhìn cô bé, vành mắt cũng đỏ ửng lên: “Khương Hiểu Khê, con ngây thơ quá rồi, hôm nay con có thể khiến Nhạc Hạ Thu chịu thiệt, bởi vì cô ta còn chưa hiểu con, sự ác độc và đáng sợ của người trưởng thành không phải thứ mà trẻ con có thể hiểu được, con nên cảm thấy may mắn, hôm nay cô ta chỉ đẩy ngã con, ngộ nhỡ có một ngày, con mãi mãi không thể gặp mẹ nữa thì làm sao đây!”
Hiểu Khê bị dọa ngây người ra.
Khương Tuyết Nhu lại kéo cô bé vào lòng nói: “Mẹ không cần con phải làm bản thân bị thương để báo thù giúp mẹ, mẹ tự có cách của mình, mẹ chỉ hy vọng con có thể bình an, khỏe mạnh mà lớn lên, con đừng tới biệt thự của Hoắc Anh Tuấn nữa, mấy ngày nữa đi vườn trẻ cùng Hiểu Lãnh được không, con không nhớ anh Hiểu Lãnh sao?”
“Nhớ, con nhớ anh ấy” Hiểu Khề nghẹn ngào nói: “Con xin lỗi mẹ, Hiểu Khê khiến mẹ lo lắng rồi”.
“Mẹ không muốn con bị thương, bởi vì mẹ rất trân trọng con, cho nên con cũng phải trân trọng bản thân mình, con hiểu không?” Khương Tuyết Nhu dịu dàng nói.
“Vâng”
Hiểu Khê rất nhanh đã dựa vào lòng mẹ ngủ thiếp đi.
Mà ở sofa bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!