Chương 788: Thật không biết xấu hổ
Nghĩ đến tương lai cô có thể sẽ trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tống, ông không nhịn được lại bổ sung một câu: “Cô cả bây giờ là tổng giám đốc Tống thị, bình thường bề bộn nhiều việc”
“Cô cả… ” Lâm Minh Kiều có chút mơ hồ.
Khương Tuyết Nhu giễu cợt nhìn cô một cái: “Ừ, bạn gái trước của anh cả cậu là cô cả nhà họ Tống”
“… Tớ đùa thôi, có thể là tớ hoa mắt” Lâm Minh Kiều khóe miệng giật một cái, cô tin tưởng anh cả của cô hẳn không có cái năng lực kia.
Rất nhanh sau khi tới phòng khách chính, phát hiện bên trong có ba người.
Người ngồi phía trên nhất là một vị lão già tóc bạc hoa râm nhưng mặt mũi hiên hòa, hai bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặt mũi tuấn dật cùng một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo, nhìn dung mạo người phụ nữ kia với Tống Dung Đức có mấy phần giống, nhìn một cái chính là bố mẹ của Tống Dung Đức.
“Ông cụ Tống, chú, dì, chào mọi người” Lâm Minh Kiều cùng Khương Tuyết Nhu đồng thời lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Quản gia ở bên cạnh giải thích: “Vị này là cô Khương Tuyết Nhu, cũng là con gái của ông Diệp Gia Thanh, cô ấy và cô Lâm là bạn tốt, cô ấy lo lắng cho cô Lâm nên cùng nhau tới đây”
Ông cụ Tống gật đầu một cái, gần đây trong vòng quý tộc Kinh Đô, không ít người biết đến Khương Tuyết Nhu, đối với cô gái ưu tú tài hoa như vậy đều khiến tất cả mọi người rất bội phục.
Dẫu sao tuổi quá trẻ mà có thể trở thành kiến trúc sư thiết kế đứng đầu toàn cầu, không phải là người tâm thường có thể ngồi vào. Mà có thể cùng với người như vậy trở thành bạn tốt, nói rõ Lâm Minh Kiều cũng sẽ không quá kém.
Người nhà họ Tống gia cũng đưa ánh mắt rơi vào trên ngườiLâm Minh Kiều.
Tối nay sau khi về nhà, Lâm Minh Kiều đã tẩy trang, trên người chỉ mặc một bộ áo thun quần jean rất thông thường.
Nhưng mặt mũi trắng trẻo, ánh mắt trong suốt, một khuôn mặt nhỏ nhắn mơn mởn đích có thể bóp ra nước, cái này khiến cho người nhà Tống cũng rất hài lòng gật đầu.
“Các vị… Tìm tôi có chuyện gì không?”
Lâm Minh Kiều bị ánh mắt bọn họ nhìn đến sợ hãi: “Tôi có thể giải thích, Tống Dung Đức ba năm trước bêu xấu tôi, thậm chí còn để cho sự nghiệp của tôi ở nước Nguyệt Hàn đi xuống không ngóc đầu lên được, tôi lần này chẳng qua là… Có ân báo ân có oán báo oán mà thôi”
Ông cụ Tống lạnh lùng hừ một cái: “Người nhà họ Tống chúng ta là người cô có thể tùy tùy tiện tiện chọc vào hay sao, cô đem danh tiếng của Dung Đức nhà chúng ta phá hủy toàn bộ, trước kia mẹ nó vốn còn muốn cho nó coi mắt, bây giờ những thiên kim danh môn kia mỗi một người đều tránh không kịp”
“Tôi cho là các người có giới thiệu cho anh ta thì anh ta cũng sẽ không cưới đâu” Lâm Minh Kiều không nhịn được lầm bầm loại người như Tống Dung Đức vậy, trong đầu chỉ có Nhạc Hạ Thu người phụ nữ kia.
“Tôi không quan tâm, tóm lại chọc tới người nhà họ Tống chúng ta liền phải trả giá thật lớn. Cũng là bởi vì cô liên lụy người nhà họ Tống chúng ta bị người khác giễu cợt”
Ông cụ Tống vỗ bàn một cái.
Ông cụ Tống một khí chất uy nghiêm bày ở nơi đó, chớ nói Lâm Minh Kiều sợ hết hồn, Khương Tuyết Nhu cũng có chút bất an: “Ông cụ Tống, tôi mặc dù chưa thấy qua ông, nhưng cũng nghe qua ông đối với cháu con đời sau nghiêm cẩn tự hạn chế răn dạy. Tôi một mực nghĩ ông là một vị trưởng bối biết lý lẽ nói phải trái, không nghĩ tới ông cũng cùng những thứ người kia ỷ mạnh hiếp yếu, cũng không khác các trưởng bối đại gia tộc khác điểm nào”
Tống Vương Quý sắc mặt hơi biến: “Cô Khương, xin cô chú ý chọn lời, coi như ông nội cô đích thân tới đây, cũng không dám đối với bố tôi nói như vậy”
“Tôi nói đúng sự thật” Khương Tuyết Nhu nói xong cũng cúi thấp đầu xuống: “Vả lại, nguyên do câu chuyện vốn chính là do Tống Dung Đức ỷ vào thân phận mình cao quý mà khi dễ người”
“Vậy theo ông nói như vậy tôi có phải hẳn còn cảm ơn Tống Dung Đức hay không?” Cô cắn răng nghiến lợi lạnh lùng nói.