Chương 837: Lựa chọn (2)
Âm thanh của Hoắc Anh Tuấn hơi lạnh lẽo: “Chiến đường chủ, ông đừng tưởng rắng tôi không biết quan hệ của ông với Trình Nhã Thanh”
Chiến Thành ngạc nhiên, ông ta vẫn cho rằng Hoắc Anh Tuấn không biết chuyện này: “Cậu cả Hoắc, tôi..”
“Tôi biết, Trình Nhã Thanh trẻ tuổi xinh đẹp nhưng ông cũng từng tuổi này rồi, loại đàn bà nào mà chưa thấy qua” Hoäc Anh Tuấn hạ thấp giọng: “Trình Nhã Thanh đã không đủ trung thành với tôi, tôi không yên tâm để cô ta ở lại Thanh Long”
Chiến Thành cười khổ, Trình Nhã Thanh không giống mà, ông ta nhìn cô ta lớn lên từ nhỏ, cô bé kia đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, hơn nữa còn có sự yếu mến đối với ông ta, máu thịt đã lắng đọng nhiều năm của ông ta thật giống như trong nháy mắt sống lại vậy.
“Chiến đường chủ, ông đang đau lòng à?” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi.
“Không có, cậu lớn, chỉ là một ả đàn bà mà thôi, có điều nếu đuổi Trình Nhã Thanh ra khỏi Thanh Long thì tôi sợ sẽ dẫn đến sự chỉ trích của mọi người, vẫn là nên đưa cô ấy điều động ra khỏi Nguyệt Hàn đi”
Chiến đường chủ vội vàng cẩn thận nói, nếu đã là đường chủ của Thanh Long thì sẽ không làm theo cảm tính.
“Được, vậy thì nghe theo sự sắp xếp của ông, Chiến đường chủ, tôi đây là đã cho ông mặt mũi”
Hoäc Anh Tuấn nói xong thì cúp máy.
Chiến Than siết chặt điện thoại trong tay, một lát sau lại gọi Trình Nhã Thanh: “Thu dọn đồ đạc đi đến nước Đức thi thành nhiệm vụ, sau này có thời gian tôi sẽ đến xem em”
Trình Nhã Thanh hoảng hốt: “Ý anh là gì, em không muốn đi đến nước Đức đâu, cái gì mà sau này có thời gian đến xem em, chẳng lẽ sau này em không thể trở lại sao?”
“Đây là ý của cậu lớn, em đã chạm vào ranh giới của cậu lớn, cậu lớn thấy em không đủ trung thành với cậu ấy” Chiến Thành cười khổ: “Lúc đầu cậu lớn là muốn đuổi em khỏi Thanh Long nhưng mà tôi đã chọn một trong hai lựa chọn, đó là chọn em rời khỏi Nguyệt Hàn, nghe lời tôi, khoa học kỹ thuật của nước Đức phát triển, hoàn cảnh cũng không tệ, em qua bên đó thi hành nhiệm vụ sẽ không khổ đâu”
“Em muốn không cần đi nơi xa như vậy” Trình Nhã Thanh điên cưồng nói: “Cậu lớn đã trừng phạt em nghiêm khắc như vậy thì còn dựa vào cái gì mà làm như vậy với em, chẳng lẽ nhà họ Trình chúng ta hết lòng ra sức cho nhà họ Hoäc, đời đời kiếp kiếp cũng phải sống như con chó như vậy sao?”
“Im miệng” Chiến Thành cảnh cáo: “Chờ qua mấy năm nữa cậu lớn hết giận, tôi sẽ điều em trở lại”
“Sẽ không đâu, chỉ cần Khương Tuyết Nhu còn ở đó thì chắc chắn cô ta sẽ không để cho em trở về, anh Thành, em không bỏ được anh”
Trình Nhã Thanh khóc lên.
“Tôi sẽ thường xuyên đi thăm em” Chiến Thành cúp điện thoại nhưng phiền lòng không dứt.
Trong bệnh viện.
Nhạc Hạ Thu tinh thần bất ổn.
Từ buổi sáng sau khi Trình Nhã Thanh bị kêu đi thì đến bây giờ ngay cả một cú điện thoại cũng không có, cô ta có linh cảm xấu.
Hết lần này tới lần khác, hôm nay Tống Dung Đức cũng không có tới, hôm qua tới một lát đã đi, mỗi ngày đều rất vội vàng.
Lúc đầu cô ta được mọi người tưng như trứng hứng như hoa ở trong lòng bàn tay, mỗi giây mỗi giờ, cho dù là Hoắc Anh Tuấn, Tống Dung Đức, hay là đám người Quý Tử Uyên cũng vây quanh lởn vởn quanh mình, nhưng lúc này chỉ còn lại một nhân viên chăm sóc.
“Cô Nhạc, tôi đưa đĩa táo gọt vỏ cho cô..” Nhân viên chăm sóc cầm lấy đĩa táo đưa tới.
“Cút ngay” Nhạc Hạ Thu tức giận ném thẳng cái đĩa táo xuống.
liền khóc nói: “Anh Tuấn, anh mau tới đây, một mình em ở trong bệnh viện, sáng hôm nay Trình Nhã Thanh tự dưng biến mất, nhân viên chăm sóc cũng bắt nạt em, lúc nấy còn bỏ lại em mà đi mất, em rất nhớ anh…”