Chương 917: Có thể buông tha được không
Nhạc Trạch Đàm để điện thoại di động xuống, cả giận: ” Cậu cả Hoắc thật là quá độc ác, em thiếu chút nữa thì chết, lại thờ ơ, ai da, Hạ Thu, em nói sẽ không phải là em chơi một bộ tự sát này, bọn họ đã chán đi”
” Anh im miệng” Nhạc Hạ Thu hung ác trợn mắt nhìn anh ta một cái: ” Anh cho là em muốn sao, anh ấy không nhận điện thoại của em, ngay cả mặt anh ấy em cũng không thấy, em phải để cho anh ấy tin tưởng chuyện của Lục Thiên Bảo, em là vô tội.”
” Nhưng mà anh cảm thấy anh ta hoài nghỉ em” Nhạc Trạch Đàm than thở: ” Anh thấy em hay là buông tha cậu cả Hoắc đi, Cậu Tống cũng không tệ.”
” Anh đừng nói với em về anh ta, tên phế vật kia, đến bây giờ còn bị nhà họ Tống giam giữ”
Nhạc Hạ Thu nhảm hai mắt.
Hoäc Anh Tuấn là người đàn ông xuất sắc như vậy, toàn bộ nước.
Nguyệt Hàn, không có ai có thể so với anh, để cho cô ta buông tha, rất không cam lòng a.
Nói cho cùng cô ta là thật tâm thích Hoắc Anh Tuấn, bằng không, ba năm dù là anh không thể đụng vào mình, cô ta cũng không có rời bỏ anh.
Đây là một lần duy nhất cô ta nắm viện, không nghe thấy Hoắc Anh Tuấn hỏi han.
Đến ngày thứ hai, cô ta thực không thể kiên trì nổi ở trong phòng bệnh mất khống chế đập đồ, đại náo cả lên, tìm chết tìm sống.
Cô ta biết ngoài cửa có người của Thanh Long, nhất định sẽ đem chuyện này nói cho Hoắc Anh Tuấn.
Cũng may, ngày thứ ba, Hoắc Anh Tuấn cuối cùng cũng xuất hiện.
Chẳng qua là anh ngồi trên xe lăn, mặc trên người đồng phục bệnh nhân cũng giống cô ta vậy, một gương mặt tuấn tú gầy gò đi một vòng, ngũ quan tỏ ra càng góc cạnh rõ ràng cùng lạnh lùng Cặp mắt hẹp dài kia và trong ánh mắt đen sâu kín nhìn chăm chẩm cô, nhìn đến nỗi khiến Nhạc Hạ Thu khó hiểu bất an.
” Anh Tuấn, anh… Anh thế nào?” Nhạc Hạ Thu rất là bất ngờ nhìn anh: ” Anh bị thương?”
Ngôn Minh Hạo sâu xa nói: ” Cậu cả Hoắc của chúng tôi bị loét dạ dày nên mới trải qua một cuộc phẫu thuật, bác sĩ vốn là nói anh ấy không thích hợp xuống giường, nhưng Cô Nhạc cô mỗi ngày đều làm ầm ï, cậu cả Hoắc lúc này mới không có biện pháp mà tới”
” Đúng… Thật xin lỗi, em không phải cố ý, em không biết” Vành mắt Nhạc Hạ Thu đỏ lên, nhưng trong lòng lại là có chút vui sướng, thì ra anh không có tới, không phải là bởi vì không quan tâm cô ta, mà là làm phẫu thuật, nhưng anh hôm nay vẫn kiên trì đi tới, là còn để ý đến cô ta.
” Cho nên cô bây giờ nên biết, có thế bỏ qua cho tôi không” Hoäc Anh Tuấn mi tâm anh tuấn trầm trầm, thậm chí bên trong đôi mắt còn cất giấu từng tỉa uể oải.
Nhạc Hạ Thu ngẩn ra, ngay sau đó bất an xông tới: ” Anh Tuấn, anh hiểu lầm em, em không phải muốn ở thời điểm anh bị bệnh làm náo loạn, em là thật quá đau khổ, nhất là nghĩ đến anh sẽ không muốn tới gặp em… ° ” Cho nên thì phải cắt mạch tự sát sao.” Hoäc Anh Tuấn cắt đứt lời cô ta, ánh mắt nhìn xuống cổ tay cô ta một cái: ” Nếu như cô không muốn sống như vậy, mộ địa cũng đã mua xong rồi?”
” Mộ… Cái gì?” Nhạc Hạ Thu đờ đẫn, không dám tin tưởng anh sẽ nói ra những lời này.
Nhạc Trạch Đàm lại là kích động kêu lên: ” Cậu cả Hoäc, anh nói lời như vậy thật quá đáng, anh là muốn bức tử Hạ Thu sao.”
” Tôi nói sai rồi sao, là chính cô ta muốn chết, làm sao trách tôi ép cô ta” Hoắc Anh Tuấn quay ngược lại chất vấn.
Nhạc Trạch Đàm nhất thời cứng họng.
” Cậu cả Hoäc, anh quá tuyệt tình rồi, anh quên mình ban đầu bệnh là ai chữa cho anh sao, con bé một đường tới chăm sóc anh, trải qua nhiều mưa gió như vậy, coi như không làm được người yêu, khá vậy có thể làm bạn đi.”