Chương 920: Xin lỗi
Hoäc Anh Tuấn đợi rất lâu, cũng không đợi được Khương Tuyết Nhu lần nữa đăng zalo.
Đáy lòng anh bị một cảm giác thất vọng bao phủ.
Mặc dù trước kia cô là đã cùng anh phủi sạch quan hệ, nhưng ít ra hai người là vẫn quan tâm nhau, nói rõ cô cũng quan tâm anh bên này, nhưng không có tin tức, liền đại biểu anh hoàn toàn bị làm ngơ.
Bị người không nhìn thấy mùi vị quá con mẹ khó chịu.
Hoäc Anh Tuấn đem điện thoại di động ném một cái, đứng dậy, vết thương lần nữa lại đau.
Ngôn Minh Hạo cũng muốn khóc: ” Cậu cả Hoắc, vết thương của anh còn chưa khỏe tới công ty đã là phá lệ mà bác sĩ phê chuẩn, anh cũng đừng giằng co nữa.”
” Đưa tôi trở về biệt thự nhà họ Hoắc”
Ngôn Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đi tìm Khương Tuyết Nhu thì tốt, nếu không vừa giống như lần trước vậy bị hành hạ vết thương lại nứt ra lại phẫu thuật thì phiền toái.
” Đúng rồi, mua thêm cho tôi một chút đồ chơi mà Hiếu Khê thích.”
Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở.
Ngôn Minh Hạo sững sốt một chút, ngay sau đó gật đầu, mất đi tình yêu, đến chăm sóc con gái nhiều một chút là tốt vô cùng.
Buổi chiều năm giờ, Hoắc Phong Lang từ vườn trẻ đón Hiểu Khê trở về.
Hiểu Khê cầm trong tay một cây kẹo đường, hoạt bát lanh lợi, chẳng qua là lúc thấy xe lăn của Hoäc Anh Tuấn, tiểu tử liền ngây dại: “
Bác, bác làm sao què chân?”
” Không phải, bác mới vừa phẫu thuật, vết thương không khép lại, không thể đi được.” Hoắc Anh Tuấn ôn nhu nói.
” Bác, bác quá đáng thương” Hiểu Khê đáy mắt thoáng qua đau lòng, mặc dù là ông bố cặn bã, nhưng dù sao cũng là bố của mình: “
Hiểu Khê thổi cho bác một chút có được hay không?”
” Không cần, bác đã tốt hơn nhiều Hoắc Anh Tuấn trong lòng mềm nhữn đi: ” Bác mua cho con thật là nhiều đồ chơi, chú Ngôn Minh Hạo để trong phòng đồ chơi cho con nha, có chén đĩa nhỏ phòng bếp, hộp hóa trang, rất nhiều búp bê, cái gì cần có đều có.”
” Quá tốt, bác, cám ơn bác. ” Hiểu Khê cao hứng nhảy cỡn lên, bất quá tiểu tử rất nhanh liền tĩnh táo lại: ” Không đúng, mẹ con ở bên kia đã nói qua, trên đời này không có bữa trưa miễn phí.”
Hoắc Anh Tuấn: ‘…
Hoắc Phong Lang không nhịn được cười trên sự đau khổ của người khác cười lên: ” Hiểu Khê, mẹ con quả thật nói không sai, vô sự lấy lòng a… “
” Hoắc Phong Lang… ” Hoäc Anh Tuấn một ánh mắt lạnh như.
băng khiếp người quét tới.
” Tôi đã sớm nhắc nhở qua anh” Hoäc Phong Lang hừ một tiếng: “
Bây giờ biết hối hận chưa, chỉ tiếc cái thế giới này không có thuốc hối hận, bị tổn thương qua thì người ta cũng không khả năng xem như mọi chuyện cũng chưa có phát sinh qua, hơn nữa… Lục Thiên Bảo đối với Tuyết Nhu mà nói quả thật rất quan trọng.”
Hoäc Anh Tuấn nắm chặt nắm tay xe lăn: ” Năm đó là cậu đem cô ấy đưa ra nước ngoài, chuyện giữa cô ấy và Lục Thiên Bảo hẳn cậu rất hiểu, có thể cùng tôi nói một chút không?”
” Anh không phải một mực rất căm ghét tôi năm đó mua chuộc bác sĩ làm cô ấy chết giả đưa ra nước ngoài sao.” Hoắc Phong Lang nhạo báng: ” Anh ban đầu là đánh tôi làm sao, tôi đến bây giờ là đều nhớ hết.
Đôi lông mày của Hoắc Anh Tuấn phiền não muốn dính vào, không sai, anh là đánh anh ta, nhưng chẳng lẽ còn để cho anh tự mình nói xin lỗi Hoäc Phong Lang sao.
trốn tránh, nhưng bị tổ chức đuổi giết.
Hai năm đầu, Tuyết Nhu qua bên kia vừa vặn cứu bọn họ, nhưng cứu là để cho bọn họ vô điều kiện đi theo cô năm năm, hai người đối với Tuyết Nhu rất trung thành, cũng là cánh tay trái cánh tay phải của cô ấy.