Chương 962: Chúng ta không thể hạnh phúc
“Tôi không mang” Khương Tuyết Nhu vốn không cách nào bình tĩnh được, một chân đá phăng dép lê của anh đi.
“Nếu em không mang, vậy anh cũng sẽ không để em đi ra ngoài”
Cánh tay Hoắc Anh Tuấn hơi dùng sức, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như thế: “Ngoan, đừng để chân bị phồng rộp lên.”
Không biết vì sao, đối diện với một Hoắc Anh Tuấn như thế, Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy da gà toàn thân như sắp bong cả ra.
Sao một người có thể tạo ra được hai mặt cực đoan đến vậy, trước đó ở hôn lễ thì khiến người ta hoảng sợ, bây giờ lại trưng ra vẻ mặt như thế.
Anh bị tâm thần phân liệt à.
Nhưng do dự một lúc, cân nhắc đến đợi lát nữa định chạy trốn thì chân trần quả thật không ổn, Khương Tuyết Nhu vẫn mang dép vào.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn buông cô ra, cô như kẻ điên chạy thẳng ra ngoài.
Đây là một nơi xa lạ, rất lớn, giống như lâu đài vậy, trên vách tường khắp nơi đều có chữ hỉ bằng giấy và những dải lụa rực rỡ, giăng đèn kết hoa, thoạt nhìn tràn ngập không khí vui vẻ tựa như vừa tổ chức một buổi lễ kết hôn long trọng, giờ là đêm động phòng vậy.
Người giúp việc đi ngang qua, có người da đen, da trắng, mọi người đều nhìn cô cười, thỉnh thoảng còn chào: “Chào cô chủ”
Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, ngay cả bước chân cũng chạy nhanh hơn.
Chỉ là sau khi chạy ra khỏi biệt thự, cô phát hiện bên ngoài lại là một vùng trang viên rất lớn.
Cô chạy rất lâu, thậm chí chạy vào trong một rừng cây lạ lãm, nhưng sau đó lại nhìn thấy một vùng biển rộng mênh mông.
Cô hoàn toàn sững sờ.
Chẳng lẽ giờ cô vốn không ở Nguyệt Hàn?
Mà giờ phút này, điện thoại của cô cũng không ở bên người Nỗi sợ hãi đã rất lâu rồi không trải qua bỗng tràn ngập trong lòng cô.
Đẳng sau vang lên tiếng bước chân, cô xoay người, Hoắc Anh Tuấn đạp lên cát đi đến, đôi con người sâu thẳm đen nhánh như màn đêm mênh mông vô tận trên đầu bây giờ.
Cô hoàn toàn nổi : “Hoäc Anh Tuấn, cái tên thần kinh nhà anh, rốt cuộc anh đưa tôi đi đâu, anh rốt cuộc có hiểu không vậy, tôi đã kết hôn với Duy Phong, anh cướp vợ của người khác là phạm pháp.”
“Vậy cũng cần Lương Duy Phong báo cảnh sát mới tính phạm pháp, anh ta không báo, thế thì không cấu thành tội:’ Hoäc Anh Tuấn đút hai tay vào túi quần, đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành nụ cười bất cần.
“Anh sẽ” Hoắc Anh Tuấn trả lời không chút do dự.