Sáng hôm sau, ở công ty Lăng Tư.
Cẩn Ngọc xinh đẹp và trẻ trung trong bộ quần áo công sở: áo sơ mi trắng, váy chữ A màu xanh lục ôm lấy cơ thể tạo nên sự hài hòa giữa kín đáo và quyến rũ. Theo lời nhờ vả của Tử Lăng và Dương Thần, Cẩn Ngọc từ tốn đứng cạnh máy pha cà phê, lần lượt nhấn nút để nấu cà phê cho họ.
Đúng lúc này, một đám nhân viên nữ của công ty, trong đó có cô gái được mệnh danh là “hot girl công sở” - được tung hô khắp các bảng xếp hạng trong và ngoài công ty trong một thời gian dài. cũng lâm le đi đến chỗ Cẩn Ngọc đang đứng.
Cô hot girl tên Bạch Mộ Chỉ, vóc dáng đẫy đà đến mức bộ quần áo công sở cũng sắp không chịu nổi. Cô ta tựa một bên vai vào cây cột cạnh máy pha cà phê, giở giọng chị đại:
“Viên Cẩn Ngọc? Cô là nhân viên mới à?”
Cẩn Ngọc nhìn sơ Bạch Mộ Chỉ một lần đã biết ngay người này là ai, lại quay sang mấy cô gái đi cùng: “Các cô không nói cho cô ấy biết sao?”
Một cô gái tên Lục Tiền ngượng ngùng lên tiếng: “Đương nhiên là có, chỉ là chị Mộ Chỉ muốn hỏi thăm cô một chút.”
Cẩn Ngọc cười lạnh, vừa nghe đến đây đã biết cuộc “hỏi thăm” này không mấy tốt lành. Cô vẫn tập trung vào việc pha cà phê, miệng đáp:
“Được thôi! Vậy cô muốn hỏi thăm tôi chuyện gì?”
Bạch Mộ Chỉ tỏ vẻ khó chịu, không ưa nổi sự thờ ơ Cẩn Ngọc dành cho mình. Cô ta ở đây dù sao cũng là hot girl nổi tiếng, từ lâu luôn nhận được mọi ánh hào quang từ người khác. Nhưng từ khi có Cẩn Ngọc xuất hiện, lại có một số ít người bắt đầu bàn tán về nhan sắc của cô thay vì chỉ tập trung vào cô ta như trước. Cục tức này còn chưa trôi, thái độ của Cẩn Ngọc lại như vậy, càng khiến Bạch Mộ Chỉ ghét càng thêm ghét.
“Cô không biết mình là nhân viên mới sao? Còn không chào hỏi tôi một câu mà lại nói trống không kiểu đó?”
Cẩn Ngọc dừng pha cà phê, mặt đối mặt với Bạch Mộ Chỉ: “Sáng sớm khi đến đây, tôi đã chào hỏi hết những người tôi có quen biết rồi. Tôi với cô cũng không làm cùng bộ phận, có nhất thiết phải như vậy không?”
“Không làm cùng bộ phận là phải! Ai bảo cô lúc nào cũng dây dưa với giám đốc làm gì?” - Bạch Mộ Chỉ bĩu môi khinh bỉ, vô tình đã để lộ tâm tư của mình. Suy cho cùng cũng là ghen tị mối quan hệ giữa Cẩn Ngọc và Tử Lăng mà thôi.Cẩn Ngọc vừa nghe đã hiểu ngay cô ta đang muốn nói đến điều gì, tuy nhiên vẫn điềm tĩnh đáp: “Tôi là thư kí thân cận của giám đốc, kiêm cố vấn pháp lý của công ty. Cô nói xem, nếu người như tôi không ở cạnh giám đốc, không lẽ là cô?”
“Cô… con tiện nhân này!”
“Suỵt… giữ miệng lại. Đây không phải chỗ để cô ăn nói tùy tiện đâu.” - Cẩn Ngọc đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu nhắc nhở. Chỉ một câu nói đơn thuần cũng đủ toát ra mùi quyền lực, vì rõ ràng cô không hề đe dọa gì Bạch Mộ Chỉ, nhưng ngay cả đám người phía sau cũng cảm thấy nổi da gà.
Cẩn Ngọc nói xong rồi, mặc biểu cảm khó coi của Bạch Mộ Chỉ, cho hai tách cà phê lên khay rồi bưng đi. Bạch Mộ Chỉ đứng phía sau, giận quá nên cố bồi thêm vào mấy câu:
“Cả công ty này ai cũng biết giám đốc đã có vợ rồi. Loại tiểu tam như cô nên biết thân biết phận đi!”
Cẩn Ngọc quay đầu, cười quyến rũ: “Tôi sẽ không cảm ơn đâu, vì lời vừa rồi là cô đang tự nói với bản thân mình.”
Xong, Cẩn Ngọc chớp mắt một cái, còn vẫy tay chào từ biệt, cả người toát đầy phong thái của kẻ chiến thắng. Chỉ đấu khẩu có mấy câu, mà Bạch Mộ Chỉ đến một lần “kèo trên” cũng chưa được, khiến cô ta tức giận bước vội vào nhà vệ sinh.
Ở phòng giám đốc bên trên, qua lớp kính một chiều có thể quan sát toàn cảnh sảnh công ty phía dưới, Tử Lăng đã nhìn thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi. Anh không nói không rằng, chỉ nhếch mép hài lòng. Hóa ra Cẩn Ngọc của anh, ngoài bộ dạng ngại ngùng và cẩn trọng với mọi thứ, còn có một mặt thông minh sắc sảo thế này, đúng là không chê vào đâu được!
Dương Thần đứng cách đó không xa, cũng thấy hết mọi việc, không chịu được mà lên tiếng:
“Giám đốc, lại là Bạch Mộ Chỉ đó. Lần trước vừa sỉ nhục tôi, bây giờ lại dám gây sự với thiếu phu nhân…”
“Mặc kệ cô ta.”
“Hả? Tại sao?” - Dương Thần tròn mắt.
Tử Lăng im lặng mấy giây rồi mới đáp: “Bạch Mộ Chỉ này không đơn thuần là Bạch Mộ Chỉ. Phải đợi…”
Tử Lăng nói còn chưa hết câu, Cẩn Ngọc đã mở cửa đi vào, lạnh lùng tiếp lời: “Đợi cô ta đạt được mong muốn của mình à?”
“Không phải! Đợi em nắm được cái đuôi hồ ly của cô ta.”