“Đoàng!”
Một tiếng súng lớn điếc tai vang lên, Cẩn Ngọc còn chưa hoàng hồn, đã thấy vài đốm màu đỏ văng lên áo mình, thậm chí mặt cô cũng cảm thấy thứ gì ươn ướt.
Ngay lập tức, con dao bấm liền hạ xuống theo cánh tay người đàn ông, đúng hơn là cả cơ thể của anh ta không rõ lý do mà ngã vật ra đất.
Cả đám người chết lặng hết mấy giây, rồi một lần nữa, đôi mắt ngây thơ của Cẩn Ngọc lại nhìn thấy hình ảnh đầy ám ảnh đó: thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra từ đầu người đàn ông, thấm xuống mặt đất.
Tên còn lại thấy vậy, vội buông Cẩn Ngọc ra và chạy về hướng Tà Dương. Tử Lăng tuy bất ngờ, nhưng cũng mau chân chạy đến ôm lấy Cẩn Ngọc, vùi đầu cô vào lồng ngực mình:
“Không sao, không sao, em không thấy gì hết, không có gì hết…” - Giọng anh dịu hẳn đi, như cách dỗ dành một đứa trẻ.
Tư Không Tà Dương lại không muốn mất thời gian, chỉ châm biếm một câu rồi lập tức hành động:
“Anh họ, không ngờ anh cũng có thủ đoạn này. Được, nếu muốn dùng súng, tôi chiều anh!”
Vừa nói xong, đám người áo đen ai nấy liền móc súng ra, lên đạn và sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào. Đúng lúc nào, Mạn Tường từ đâu xuất hiện, còn kéo theo một đám đàn em cũng máu chiến không kém.
Mạn Tường oai phong chắn trước Tử Lăng, khích tướng: “Thuộc hạ của anh là do tôi giết, có giỏi thì cùng đấu một trận đi. Thích dùng súng thì cứ dùng, ông đây không ngán đâu!”
Tư Không Tà Dương nheo mắt, không hiểu từ đâu lại chui ra thêm một đám kì đà cản mũi này nữa. Một tên đàn em thì thầm vào tai anh ta:
“Thiếu gia, bọn họ đông hơn chúng ta, e là…”
Tà Dương nhếch mép, “thức thời vi giả trang tuấn kiệt”, biết đấu không lại mà cứ đấu là chuyện ngu ngốc nhất trên đời, và người thông minh như anh ta thừa sức để chừa một đường lui thích hợp cho mình.
Tư Không Tà Dương nhún vai: “Thôi được, nếu các người đã thích như vậy thì tự chơi một mình đi, tôi hết hứng rồi.”
“Anh hết hứng nhưng tôi thì còn đó!” - Mạn Tường nhếch mép, không hề có ý định sẽ tha cho đối phương.
Tuy nhiên anh vừa nói dứt câu đã bị Tử Lăng ngăn lại: “Đừng! Không cần vì tôi mà đắc tội với người nhà Tư Không.”
Mạn Tường trợn mắt nhìn Tử Lăng, rồi lại hậm hực nhồi nhét cục tức vào lại trong người. Tên Tư Không Tà Dương chết tiệt, cứ ăn theo hai chữ “Tư Không” rồi thích làm gì thì làm à? Mạn Tường tự nhủ nhất định sẽ có ngày anh khiến anh ta phải quỳ gối xin tha mới thôi.
“Được rồi, không cần nóng nảy như vậy, chuyện cũng xong rồi.” - Tử Lăng an ủi.
Mạn Tường không thèm đếm xỉa đến chúng nữa, liền lên mặt ra oai: “Còn tưởng thế nào, hóa ra chỉ là một đám nhát gan.”
Ban đầu Mạn Tường còn định nhờ Cẩn Ngọc giao súng cho Tử Lăng để cùng anh đấu với chúng, nhưng chết nhát như vậy thì xem ra không phần phí nhiều công sức rồi.
Tử Lăng cười nhẹ, lại quay sang Cẩn Ngọc: “Tiểu Cẩn Ngọc, em ổn chứ?”
Tử Lăng đẩy người Cẩn Ngọc ra một chút để có thể nhìn thấy biểu cảm của cô. Những tưởng cô sẽ òa khóc, nào ngờ gương mặt xinh đẹp này chỉ có hơi thất thần một chút. So với lần trước, cứ như hai người khác hoàn toàn vậy.
“Em… không sao chứ?”
Cẩn Ngọc vừa nói vừa lắc đầu: “Tôi ổn, anh không cần lo như vậy.”
“Đoàng!”
Tử Lăng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một tiếng súng nữa lại vang lên. Anh và Mạn Tường cùng nhìn về một hướng, thấy tên ban nãy đã bắt trói Cẩn Ngọc đang chĩa súng về phía bọn họ.
Hai người mau chóng hiểu ra, khi cùng quay đầu lại thì thấy Cẩn Ngọc đang dần ngã xuống, một tay cô ôm lấy cánh tay còn lại, hoàn toàn không thể chặn nổi dòng máu đỏ tươi đang chảy không ngừng.
Tư Không Tà Dương đang trên đường rời khỏi cũng giật mình không kém. Đã bảo là rút lui, nhưng hắn vẫn cố chấp ở lại làm trái ý anh ta?
Tử Lăng đỡ lấy Cẩn Ngọc, giận dữ đến mức hai tròng mắt nổi đầy gân đỏ. Anh giật cây súng trong tay Mạn Tường, vốn đã được lên đạn sẵn, bắn một phát trúng ngay trán đối phương.
Đoạn, anh lại quăng cây súng đi, hai tay lay người Cẩn Ngọc đang dần lịm đi: “Tiểu Cẩn Ngọc, Tiểu Cẩn ngọc!”
Mạn Tường sốt ruột hối thúc: “Làm gì vậy? Còn không mau đưa cô ấy đi bệnh viện?”