Cẩn Ngọc vội vã đứng dậy: “Tà Dương, sao anh lại ở đây?”
Tà Dương thoải mái trả lời: “Là anh cả gửi thiệp mời, đứa em này dù có phải lặn lội đường xa, tất nhiên cũng phải tới chung vui chứ.”
Cẩn Ngọc nghi hoặc: “Vậy anh có thể chờ ở phòng khách, không cần phải đến đây tìm tôi.”
Tà Dương đã thay đổi rất nhiều từ ngày hôm đó.
Không còn xỏ khuyên, không còn dùng súng hay hút thuốc, cả cách ăn mặc và thái độ cũng khác đi rất nhiều.
“Chậc, khi nào em mới có thể đối xử với tôi như một người bình thường đây? À mà chút nữa thôi, tôi sẽ gọi em là chị dâu rồi.”
Cẩn Ngọc thở dài: “Cảm ơn anh.
Anh có muốn nói thêm gì nữa không?”
Tà Dương mỉm cười: “Tôi chỉ muốn cảm ơn em thôi.
Và tôi còn tham lam muốn em hứa với tôi một chuyện.”
“Anh nói đi.”
“Em phải sống thật hạnh phúc đấy.
Nếu không tôi sẽ không chịu nổi mà chạy đến cướp em đi.”
Dường như Tà Dương đã cố gắng rất nhiều mới có thể nói ra những lời này.
Anh vừa định rời đi, đã bị Cẩn Ngọc giữ lại.
“Khoan đã.”
“Có chuyện gì?”
Cẩn Ngọc hơi ngượng miệng, nhưng cũng cố gắng vừa nói vừa cười: “Anh cũng phải thật hạnh phúc.
Nếu không người làm anh chị cả như chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
“Chắc rồi!”
Tà Dương nhếch mép cười, sau đó liền rời đi.
Lần đầu Cẩn Ngọc thấy lòng mình nhẹ nhưng tơ hồng.
Mọi ân oán cứ như vậy mà kết thúc thật êm đẹp.
Nửa tiếng sau, trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người.
Cẩn Ngọc khoác tay ba, được ba đưa lên lễ đường, đến nắm lấy bàn tay vững chắc có thể che chở cho cô cả đời.
Dù có nằm mơ, Cẩn Ngọc cũng không ngờ mình có thể có một hôn lễ như thế này, tại đất nước nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, dưới sự chứng kiến của tất cả những người yêu thương cô.
Dưới hàng ghế khách tiệc đầu tiên, Lâm Thanh Long ngồi một mình, cạnh bên những chiếc ghế để di ảnh của Tư Không Tình, Thẩm Dương An, Thẩm Dương Nhi, Tư Không Thạch và cả bà nội nữa.
Tử Lăng và Cẩn Ngọc trao nhẫn cho nhau, cùng đọc lời tuyên thệ trọn kiếp.
Hai người hôn nhau trong sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Lại một lần nữa, người mạnh mẽ như A Long cũng phải rơi nước mắt vì hạnh phúc.
“Ich liebe dich.” (Anh yêu em)
“Ich liebe dich auch.” (Em cũng yêu anh)
Đến tiết mục ném hoa cưới, người bắt được hoa không ngờ lại là Mạn Tường.
Vũ Di Giai thất vọng nhìn anh, định chạy đến xin bó hoa thì anh đã nhanh hơn một bước, trực tiếp quỳ xuống dưới chân cô, một tay giơ hoa, một tay giơ nhẫn:
“Giai Giai, dưới sự chứng kiến của Chúa, anh có thể lấy em làm vợ không?”
Vũ Di Giai đỏ mặt: “Anh… anh còn chưa tỏ tình em mà! Chúng ta còn chưa là người yêu…”
“Vậy…” - Mạn Tường tự thấy bản thân mình có chút nôn nóng, thất vọng hạ nhẫn xuống.
Nhưng anh còn chưa kịp cất nhẫn vào túi, Vũ Di Giai đã giật lấy nhẫn của anh, trực tiếp đeo vào tay mình.
“Không hẹn hò cũng không sao.
Em đồng ý lấy anh!”
“Em nói thật sao?”
Mạn Tường mừng đến mức nhảy cẫng lên, lập tức nhào đến ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, không quên khóa chặt môi cô.
Mọi người xem chuyện này là song hỷ lâm môn, đều vui vẻ chúc mừng cho đôi trẻ.
Trong lúc Cẩn Ngọc và Tử Lăng đã vỗ tay chúc mừng, Mịch Mịch chợt chạy đến bên cạnh hai người: “Này, sao mà bất công quá vậy? Hai người họ là bạn của hai người, thì liền được tác hợp, còn tôi thì không được sao?”
Cẩn Ngọc cười phá lên, véo má Mịch Mịch: “Cái đồ tham lam! Cậu còn chưa có đối tượng, đã muốn mình tác hợp?”
Mịch Mịch nhếch mép, lấy hết hơi nói lớn lên, như thể cố tình muốn cho tất cả mọi người cùng biết: “Cẩn Ngọc, mình thích Tư Không Tà Dương! À không, anh cả, chị cả, xin hãy chấp nhận em làm em dâu!”
“WT*!! Cô đã gặp tôi được mấy lần rồi mà lại nói như vậy?” - Tà Dương bức xúc đi đến chất vấn.
Mịch Mịch mặt dày không biết sợ: “Đương nhiên đây là lần đầu.
Nếu em được gặp anh sớm hơn, em đã sớm gọi họ là anh chị từ trước rồi!”
“???”
HẾT..