"Tôi phải xử lý cậu"
Sáng sớm tại thự Đông Phương gia, Thiên Kỳ sau khi vào bên trong đã chạy nhanh đến, tức giận đẩy người đối diện xuống dưới ghế quát lớn.
"Ấy ấy. Thiên Kỳ, cậu bình tĩnh lại chút"
Thiên Kỳ nắm lấy cổ áo bạn mình, gương mặt hung dữ nhìn người đàn ông trạc tuổi nằm chỏng vó ở trên ghế sofa dưới thân, chiếc kính của người kia cũng rơi xuống bị anh dẫm nát bét, anh dơ tay lên hình nắm đấm còn người kia sợ hãi lấy tay đỡ.
"Hay lắm người bạn tốt cái gì, đồ dỏm. Đông Phương Tử Thiêm, cậu dám chơi khăm tôi như vậy à!"
Thiên Kỳ quát người đàn ông tên Đông Phương Tử Thiêm kia, năm nay cũng đã 29 sấp sỉ 30 tuổi đời giống anh vậy mà còn nghịch ngu lại đi chơi khăm bạn mình, bỏ thuốc vào rượu sau đó chạy mất.
Âu Dương Thiên Kỳ tiến đến định đánh cho tên kia một trận thì Tử Thiêm liền giải thích.
"Cậu bình tĩnh lại"
"Bình tĩnh cái con khỉ?"
"Thiên Kỳ, chỉ là tôi muốn thử sức chịu đựng của cậu thôi mà, tôi thấy cậu đã sắp 30 tuổi đầu chưa bao giờ hứng thú nên muốn cho cậu thử chút cảm giác thôi, với lại sau khi bỏ thuốc xong tôi cũng kêu đàn em đem thuốc giải đến cho cậu rồi còn gì! Cậu không uống à"
"Cậu nói láo, làm gì có ai đem thuốc giải đến cho tôi"
"Hả"
Tử Thiêm bất ngờ há hốc mồm không nói lên lời, thuốc mà cậu ta bỏ vào ly rượu của Thiên Kỳ là liều nặng đô nhất, như người bình thường chắc chắc sẽ không bao giờ chịu đựng nổi.
"Cậu...cậu là thần thánh phương nào? Sao có thể chịu đựng được hay vậy!"
Tử Thiêm lắp bắp chỉ chỏ, Thiên Kỳ nhíu mày gạt tay của Tử Thiêm sang một bên thật mạnh, ngồi đè lên người bạn thân chí cốt, tay nắm chặt tay, đôi chân mày anh nhíu lại.
"Cậu bớt nói nhảm đi, điều quan trọng là tôi phải tính sổ với cậu. Đừng có lằng nhằng"
Hai người bắt đầu vật lộn, người thì đánh người thì đỡ không ai chịu khuất phục ai. Vốn là dân xã hội đen nên thể lực rất tốt.
"Cạch"
Tiếng động mở cửa vang lên khiến hai người đứng hình tại chỗ, Thiên Kỳ và Tử Thiêm hướng ánh mắt ra phía cửa, dừng mọi hành động của mình lại để quan sát.
Thiên Kỳ nghĩ thầm trong đầu. Chẳng lẽ cái tên này lại một lần nữa nói dối anh việc người nhà đã đi vắng hết rồi, nếu không từ nãy tới giờ bước vào Đông Phương gia làm sao anh có thể cư xử thô lỗ như vậy, đã thế còn đòi đánh cậu Ba Đông Phương Tử Thiêm của gia tộc bọn họ.
"Sao cậu nói anh chị dâu của cậu đi công tác xa rồi, còn nữa, mấy đứa đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng đã đi du học hết rồi cơ mà"
Thiên Kỳ trợn mắt nhìn thằng bạn già đầu của mình nói thì thầm.
Từ bên ngoài tiến vào là một cô gái mặc áo trống nắng chùm kín hết cả cơ thể màu đen.
Đông Phương Bích Thảo lén là lén lút rón rén bước từng bước vào trong chính căn nhà của mình như một kẻ trộm.
Tuy là con gái nhưng được cái nổi tiếng là tam tiểu thư ăn chơi trác táng, phá làng phá xóm từ nhỏ, siêu xe thì mỗi lần đi chơi phá một cái.
Tuy vậy nhưng về nhà vẫn là đóng cái vai ngoan hiền thục nữ, ngoan ngoãn nghe lời với ba mẹ, với chú ba. Riêng chỉ duy nhất hai cậu anh trai là biết tỏng cái tính xấu của cô, chỉ là đã đi du học nên cô cũng bớt được những lần mách lẻo của hai người anh mình.
Cô, Đông Phương Bích Thảo chính là con gái thứ ba cũng là con gái út của gia tộc, còn người có cái tên Đông Phương Tử Thiêm kia lại chính là chú ba cô, ba cô là anh cả đứng đầu trong gia tộc tên Đông Phương Nam, ngoài ra còn có một cô hai nhưng xấu số mất từ khi rất nhỏ rồi.
Chỉ vì đi chơi qua đêm ngoài ý muốn nên đợi đến mãi sáng muộn cô mới dám về nhà, cô đến nhà bạn thân lấy đại cái áo trống nắng của mẹ người ta.
Bước vào bên trong thế quái nào mà cô liếc nhìn xung quanh vẫn không thấy người, biết được bản thân đã qua mắt hoàn hảo thì cười khúc khích định chạy tọt lên phòng.
"Bích Thảo"
Giọng nói của chú ba vang lên khiến cô giật mình nhìn xung quanh vẫn không thấy người.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!