Biệt thự Ngạn gia,Không nhanh không chậm, thời hạn một tuần cũng đã đến. May mắn là không có trở ngại, Ngạn Bách Hàm dễ dàng thu thập được những thứ nàng cần.
Lái xe đậu vào vị trí quen thuộc, Ngạn Bách Hàm vỗ lên vô lăng rồi thở dài một cái. Chuyện Tề Hưng nhắm đến ba nàng lại vô tình khiến mẹ nàng chết oan, nếu ba nàng mà biết được chắc sẽ càng tự trách. Nhưng chuyện cũng đã đến nước này, nàng không còn cách nào khác là đem mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng.
"Tiểu thư, cô về rồi." Ngạn Quản cung kính chào hỏi.
Ngạn Bách Hàm cũng gật đầu đáp lại.
Đối với vị quản gia đã đi theo Ngạn Bách Tùng mấy chục năm này, Ngạn Bách Hàm trước giờ luôn tôn kính. Hắn chính là cánh tay đắc lực của Ngạn Bách Tùng, chuyện nhà họ Ngạn từ lớn đến nhỏ, từ trong ra ngoài đều do một tay hắn sắp xếp, không có kẽ hở.
Thấy Ngạn Bách Hàm như đang suy nghĩ điều gì, Ngạn Quản lên tiếng dò hỏi: "Tiểu thư, chuyện vụ tai nạn đã điều tra được gì chưa?"
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động hỏi chuyện với Ngạn Bách Hàm, phải biết trước giờ Ngạn Quản luôn giữ đúng lễ nghĩa, phàm chuyện không được cho phép sẽ không hỏi tới.
Ngạn Bách Hàm trả lời: "Đã tra được. Hôm nay con về gặp ba là để nói rõ chuyện này."
Ngạn Quản gật đầu: "Lão gia đang ở trên thư phòng."
Ngạn Bách Hàm không nói thêm nữa mà lên lầu tìm Ngạn Bách Tùng. Nàng muốn đem chuyện này giải quyết nhanh chóng để trở về gặp Tần Hàm Yên, người kia cũng đã quay trở lại A quốc rồi.
"Ba, ba đang làm gì thế?"
Ngạn Bách Hàm vừa vào liền nhìn thấy Ngạn Bách Tùng đang cúi đầu làm gì đó, không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.
Ngạn Bách Tùng lấy từ trong quyển sổ ra một cái kẹp tóc đưa đến trước mặt Ngạn Bách Hàm: "Ta đang đọc lại mấy bức thư ngày trước viết cho mẹ con. Ngày trước chúng ta cũng không giống bây giờ, cái gì cũng dùng điện thoại. Ngược lại lại thích tự tay nắn nót từng nét chữ, gửi gắm nỗi lòng."
"Cái kẹp tóc này là ta tặng cho mẹ con khi ngỏ lời với bà ấy, lúc đó bà ấy rất yêu thích. Hôm xảy ra tai nạn, cái kẹp tóc này vẫn ở bên cạnh bà ấy."
Ngạn Bách Hàm nhìn kỹ, đó là một cái kẹp làm bằng gỗ, màu ngả đen, bên trên có hình hoa sen được điêu khắc tinh xảo. Tuy nàng chưa bao giờ gặp mẹ nhưng vừa nhìn thấy cái kẹp này liền có cảm giác rất hợp với bà.
Ngạn Bách Hàm giả vờ trêu chọc để xóa đi bầu không khí hoài niệm này: "Ba, không ngờ ba của con cũng có lúc lãng mạn như vậy. Để con xem ba viết gì."
Ngạn Bách Tùng vừa nghe thấy liền nhanh tay gấp quyển sổ lại, gương mặt giả vờ nghiêm túc: "Tiểu Hàm, ba đã dạy con không được tự ý xâm phạm sự riêng tư của người khác rồi mà."
Ngạn Bách Hàm lập tức cười ra tiếng: "Ba, ba tưởng đang dạy giáo dục công dân sao?"
Ngạn Bách Tùng xua tay, nhanh chóng cất đi chiếc kẹp cùng quyển sổ.
"Mau, nói chính sự."
Ngạn Bách Hàm thu lại nụ cười còn đọng trên môi, nàng đặt USB lên bàn của Ngạn Bách Tùng: "Ba, kẻ chủ mưu gây ra vụ tai nạn năm xưa... Là Tề Lục hai nhà. Còn có..."
"Nói rõ." Ngạn Bách Tùng thúc giục.
"Còn có nhà họ Thẩm đứng phía sau giúp tiêu hủy chứng cứ."
"Thảo nào, thảo nào ta lật tung cả An Thành cũng không tìm ra được chút manh mối nào." Ngạn Bách Tùng vô cùng tức giận, càng giận hơn khi Thẩm gia có liên quan đến vụ việc này.
Thẩm gia và Ngạn gia có giao tình bao nhiêu năm, bên thương bên chính, lại từng có ý định kết thông gia. Vậy mà cuối cùng lại chính là đi kết giao với hổ.
Mộ lão thái gia mà biết được..."Ba, con đã cho người thu thập chứng cứ. Bây giờ chỉ còn cần một ngọn gió đông là có thể bắt hai nhà Tề Lục trả giá."
Trước khi đến đây Ngạn Bách Hàm đã sắp xếp ổn thỏa, mọi chứng cứ đều nằm trong tay nàng. Về phần Tề Tuấn và Lục Nghị, chỉ cần bọn họ không biết sợ mà tiến hành giao dịch thì Trương Nguyệt và Hứa Mộng cũng đã ở đó chờ sẵn, không sợ không tóm được.
"Tần Chính có liên quan đến chuyện này không?" Ngạn Bách Tùng hỏi, đây cũng là một trong những chuyện hắn quan tâm nhất.
"Tần Chính cũng là bị oan. Tề Hưng lợi dụng mâu thuẫn năm xưa của ba và ông ấy để chừa một con đường lui."
"Phải rồi ba, năm xưa người mua chuộc Tần Chính phản bội ba cũng chính là Tề gia."
Nghe Ngạn Bách Hàm nói xong, Ngạn Bách Tùng im lặng một hồi lâu. Chuyện xưa không nhắc lại thì thôi, nhưng một khi đã nhắc lại không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều hơn một chút.
Hai cha con hăng say nói chuyện, cũng không biết bên ngoài cửa đang có một ánh mắt xuyên qua kẽ hở, thu hết nội dung cuộc đối thoại.
"Hạ màn thôi. Cho mẹ con một câu công đạo." Ngạn Bách Tùng chậm rãi nói ra, giọng nói pha lẫn chút buồn bã cùng mệt mỏi.
"Ba, trước khi bắt bọn họ trả giá, con càng muốn ba biết được một chuyện."
Người đứng bên ngoài đã rời đi, hắn nhanh chóng trở về phòng gọi một cuộc điện thoại. Giọng nói rủ rỉ như sợ bị người khác nghe thấy: "Nói với Tề Hưng, ta có chuyện muốn trao đổi."
Chưa kịp đợi đầu dây bên kia trả lời thì phía sau lưng đã vang lên một giọng nói.
"Ngạn Quản không đợi được nữa rồi sao?"
Ngạn Quản quay đầu lại liền nhìn thấy A Hổ và mấy tên thuộc hạ không biết đã đến từ khi nào. Tiếp theo đó Ngạn Bách Hàm cũng dẫn Ngạn Bách Tùng đến.
Ngạn Quản cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười đối diện với Ngạn Bách Tùng và Ngạn Bách Hàm: "Lão gia, tiểu thư đã nói chuyện xong rồi sao?"
Ngạn Bách Hàm ra hiệu với A Hổ, A Hổ liền tiến lên cầm lấy điện thoại trong tay Ngạn Quản mở loa ngoài. Trong điện thoại lập tức vang lên giọng nói mà cả Ngạn Bách Tùng và Ngạn Bách Hàm đều quen thuộc.
"Trần Hồi, lần này lại có tin tức gì?"
"Alô, alô?"
A Hổ bấm tắt máy, thong thả nhét điện thoại vào túi Ngạn Quản, còn thay hắn vuốt lại quần áo: "Ngạn Quản, vất vả rồi."
Ngạn Bách Tùng chỉ tay vào mặt Ngạn Quản: "Ngươi, ngươi đây là chuyện gì?"
Ngạn Bách Hàm tiến lên đối diện Ngạn Quản: "Ngạn Quản không nói được, vậy để con nói."
"Ba, năm đó Tề Hưng và Lục Chấn Phong làm sao biết được ba mẹ ngày nào sẽ rời khỏi Hải Thành? Làm sao biết được chính xác thời gian và địa điểm muốn đến, ba chưa từng nghĩ đến sao?"
Ngạn Bách Hàm nói với Ngạn Bách Tùng nhưng ánh mắt sắc bén lại nhìn về phía Ngạn Quản.
Ngạn Bách Tùng nghe Ngạn Bách Hàm nói xong thì suýt té ngã. Hết một Tần Chính năm xưa phản bội, giờ lại thêm một kẻ ẩn mình bao nhiêu năm. Ngạn Bách Tùng hắn oanh liệt cả đời, rốt cuộc chỉ toàn nuôi ong tay áo.
"Trần Hồi, Ngạn gia bạc đãi ông sao?"
Ngạn Quản lúc này đã không còn giả vờ giả vịt, hắn đứng đối diện với Ngạn Bách Tùng, giọng nói giễu cợt: "Lâu rồi mới lại nghe cái tên Trần Hồi, đúng là có chút xa lạ."
"Ngạn Bách Tùng, ngài chỉ biết trách tôi. Vậy ngài đã quên mất ngày xưa mẹ tôi làm sao mà chết rồi phải không?"
Hai con mắt Trần Hồi đỏ ngầu, gằn từng chữ: "Là Ngạn Bách Tùng ngài ban cho. Tôi chỉ trả lại mà thôi. Chỉ là không may, ngài không chết, người chết lại là Mộ Liên Hoa. Như vậy cũng tốt, để ngài giống tôi phải chịu nỗi đau mất người thân, dằn vặt cả đời, hahaha."
"Đó chỉ là tai nạn." Ngạn Bách Tùng phản bác.
Thời còn trẻ, một lần Ngạn Bách Tùng lái xe không cẩn thận đụng trúng một người, đó chính là mẹ của Trần Hồi. Ngạn Bách Tùng lập tức đưa bà đến bệnh viện nhưng do mất máu quá nhiều mà qua đời. Ngạn Bách Tùng tự tay lo mai táng, sau đó mang Trần Hồi về bồi dưỡng, giữ hắn bên cạnh mấy chục năm nay.
"Tai nạn? Cướp đi người thân duy nhất trên đời của tôi chỉ dùng hai từ tai nạn để giải thích sao?"
Hắn hung hăng chỉ về phía Ngạn Bách Hàm: "Cô, lẽ ra cô cũng phải chết."
Vừa nói xong, không biết hắn rút từ đâu ra một con dao đâm thẳng về phía Ngạn Bách Hàm. Ngạn Bách Hàm nhanh chóng phản ứng lách người tránh đi nhưng do cự ly quá gần, cuối cùng vẫn bị đâm trúng một dao, lập tức ngã xuống.
"Hàm nhi."
"Tiểu thư."
"Mau đến bệnh viện."
"Bắt hắn nhốt lại cho ta."
Những âm thanh mơ hồ vang lên, càng lúc càng nhỏ dần. Ngạn Bách Hàm lâm vào hôn mê, trước khi nhắm mắt còn nhìn thấy Tần Hàm Yên mỉm cười nhìn nàng.
—
Bệnh viện tư nhân Ngạn gia,Khi Tần Hàm Yên chạy tới thì Ngạn Bách Hàm đã được đưa vào phòng cấp cứu, chỉ thấy Ngạn Bách Tùng và một đám người đứng canh giữ.
Cô vừa trở về được một hôm, vốn định đi cùng Ngạn Bách Hàm đến Ngạn gia nhưng Ngạn Bách Hàm nói có thể tự xử lý, bảo cô ở nhà đợi nàng về. Tần Hàm Yên ngồi không cũng sốt ruột nên chạy đến Hải Tinh giải quyết một số việc. Nào ngờ chưa được bao lâu đã nghe A Hổ gọi điện đến nói Ngạn Bách Hàm bị thương phải cấp cứu, tình hình chưa rõ.
Tần Hàm Yên lập tức như người mất hồn một đường chạy đến bệnh viện. Đối với người nhà bệnh nhân mà nói, giữa sống và chết khoảng cách rất mong manh. Mà bốn chữ tình hình chưa rõ lại là một trận giày vò.
Ngạn Bách Tùng nhìn Tần Hàm Yên, lập tức nổi lên chua xót. Tần Hàm Yên tiến lại gần Ngạn Bách Tùng: "Chú Ngạn, tiểu Hàm em ấy?"
"Bị Trần Hồi đâm, vẫn đang cấp cứu."
"Trần Hồi?" Tần Hàm Yên không rõ liền hỏi lại.
Ngạn Bách Tùng thở dài: "Chính là Ngạn Quản, Trần Hồi là tên thật của hắn."
Tần Hàm Yên nghe thế cũng không hỏi tiếp, cô đứng bên cạnh Ngạn Bách Tùng, mắt hướng về phòng cấp cứu với những ánh đèn không ngừng chớp tắt.
Mãi cho đến khi đôi chân không còn sức lực sắp đổ gục thì cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Ngạn Bách Tùng và Tần Hàm Yên chạy lại giữ lấy bác sĩ.
"Tiểu Hàm sao rồi?"
Người trực tiếp làm phẫu thuật là Viện trưởng, hắn hướng hai người trấn an: "Tình hình bệnh nhân đã ổn định, do kịp thời tránh thoát nên chỉ tổn thương vùng bụng. Ngất đi là do mất máu. Đợi một khoảng thời gian nữa sẽ tỉnh lại. Ngạn đổng cứ yên tâm."
Ngạn Bách Tùng và Tần Hàm Yên nghe xong đều thở ra một hơi, tâm trạng bất an lo lắng cũng vơi đi một phần:
"Vậy có thể vào trong không?" Tần Hàm Yên lên tiếng hỏi, Ngạn Bách Tùng cũng gật đầu.
"Đợi lát nữa có thể vào, nhưng chỉ nên vào lần lượt từng người. Tránh ảnh hưởng đến bệnh nhân." Viện trưởng nói.
"Chú Ngạn, vậy chú vào thăm tiểu Hàm trước rồi trở về nghỉ ngơi. Con sẽ ở đây chăm sóc em ấy." Tần Hàm Yên đề nghị.
Ngạn Bách Tùng suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Có Tần Hàm Yên ở đây hắn cũng yên tâm. Vả lại hắn phải trở về thay Ngạn Bách Hàm xử lý nốt chuyện còn lại, không thể để tâm tư của Ngạn Bách Hàm bỏ ra vì một khắc này mà hỏng bét.
"Ta để vài vệ sĩ ở lại. Có chuyện gì trực tiếp gọi cho ta." Ngạn Bách Tùng nói với Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên
vâng một tiếng. Trong lúc đợi Ngạn Bách Tùng đi ra, cô gọi cho Cảnh Huy nhờ hắn thay cô xử lý một số việc. Cũng gọi cho Trương Nguyệt nói rõ tình hình, nhờ Trương Nguyệt trực tiếp liên hệ với Ngạn Bách Tùng để giải quyết chuyện còn lại sau đó mới vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.