Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí


Chương 18: Làm sao để cứu vớt trái tim lầm lạc?
Trong phòng tắm, mùi hương dịu nhẹ quanh quẩn trong không khí, nương theo nhiệt độ mỗi lúc một tăng dần thẩm thấu trong từng phân tử nước. Lúc này, ngay cả từng hơi thở cũng tràn ngập mùi vị ám muội.
Thân thể đàn ông cao lớn dựa vào thành bồn tắm, người phụ nữ trong ngực hắn xinh đẹp như một chú thỏ trắng, vô thức vùi mình vào khuôn ngực rắn chắc rộng lớn. Làn da màu đồng của hắn càng làm nổi bật làn da trắng muốt của nàng, tạo nên một khung cảnh cực kỳ kích thích thị giác. Người phụ nữ này quả thật mang theo sự cám dỗ đầy ma quỷ. Nàng khẽ ngửa đầu, mặc cho vòng tay tráng kiện của hắn quấn vòng quanh eo mình, mặc cho bàn tay hắn tuỳ ý vuốt ve…
“Uhm…” Phần lưỡi thơm tho mềm mại bị một lực mạnh mút vào, dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của Louis Thương Nghiêu, dưới nụ hôn thâm tình đầy nóng bỏng của hắn, Lạc Tranh dần quên hết mọi thứ, quên mất đây không phải là giấc mơ. Thân thể nàng không khỏi dâng lên từng hồi tê dại, cảm giác bất an cũng dần tan biến.
Một lúc lâu sau, khẽ buông tha cho đôi môi căng mọng đã sưng đỏ của nàng, Louis Thương Nghiêu bắt đầu cúi xuống, động tác vô cùng dịu dàng khiến cho Lạc Tranh khẽ bật lên một tiếng rên khẽ, chậm rãi nhắm đôi mắt lại, dường như đang chuyên tâm tận hưởng sự dịu dàng của hắn.
“Uhm…” Thân thể nhạy cảm dưới sự tấn công của hắn khẽ run lên, nụ anh đào trên bầu ngực tròn đầy đã bị Louis Thương Nghiêu ngậm vào trong miệng, từ nhẹ đến mạnh liên tục mút vào, rồi lại gặm cắn khiến cho Lạc Tranh cảm thấy như linh hồn của mình bị rút ra khỏi thân thể, tự do phiêu đãng.
Hiếm khi có dịp Lạc Tranh nhu thuận thế này. Dáng vẻ mềm mại vô lực của nàng khiến Louis Thương Nghiêu càng thêm khó kìm chế, dục vọng đã sớm căng cứng của hắn đã không có cách nào dịu lại, động tác từ ôn nhu nhẹ nhàng dần biến thành điên cuồng, hắn không còn có thể khống chế bản thân nữa mà há miệng như ngậm lấy cả nửa bầu ngực căng tròn của nàng, say mê vùi đầu vào khe rãnh mê người….
Bàn tay to cũng không chịu yên vị, thành thục trượt vào giữa hai chân nàng, tận tình vuốt ve, tận hưởng…
Không giống với những lần tiếp xúc trước kia, bầu ngực trắng trẻo của Lạc Tranh không ngừng bị lực mạnh mút vào, thân thể càng lúc càng bị kích thích một cách rõ rệt, nàng chỉ cảm thấy đầu óc bị rút trống rỗng, cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp toàn thân. Nàng đã sớm quên mất đây là giấc mộng hay là thực tế, chỉ biết mình hiện giờ rất an toàn, rất thoải mái, tiếng kêu khẽ đầy phấn khích không cách nào tiết chế bật ra khỏi cổ…
"A..." Sự ẩn nhẫn khi chìm trong giấc mộng cuối cùng cũng được phóng thích, tiếng kêu yêu kiều của nàng bắt đầu lớn dần khiến Louis Thương Nghiêu nghe thấy mà máu trong người như muốn sôi trào, càng tăng thêm lực mạnh mẽ cắn mút.
Tiếng thở dốc dồn dập dần thay thế cho tiếng ngâm nga yêu kiều, cảm giác bay bổng vẫn còn chưa dứt, Lạc Tranh lại cảm thấy phần hông mình được nhẹ nhàng nâng lên, chầm chậm đưa về phía trước, một cảm giác nóng bỏng cùng cứng rắn đầy quen thuộc khẽ phác thảo từng đường nét thân thể nàng, khiến Lạc Tranh không thể kìm nén những tiếng rên rỉ mê hồn…

Bên tai nàng là hơi thở đàn ông nóng hổi cùng những lời thì thầm bằng giọng trầm khàn quyến rũ đã dần trở nên đục ngầu như thể một con mãnh thú bị vây hãm đã lâu không cách nào đè nén khát vọng trong lòng.
Mơ mơ màng màng một hồi, rốt cục Lạc Tranh cũng tỉnh táo lại, mở ra đôi mắt lại nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập dục vọng của Louis Thương Nghiêu, ngay cả ánh mắt hắn cũng mang theo ham muốn ghê người, khiến cho nàng hoảng sợ hét thành tiếng, theo phản xạ đẩy mạnh hắn ra, trốn vào một góc bồn tắm, trừng mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa…
Nàng vốn cho rằng mình vừa nằm mơ, không ngờ tới lại là sự thật, Louis Thương Nghiêu đang dựa vào thành bồn tắm, thân thể trần trụi cao lớn rắn rỏi như những người mẫu hàng đầu, đôi mắt đen thẳm của hắn mang theo sức hút mê người, khiến người ta như đắm chìm trong đó. Ánh mắt đó mang theo sự mê luyến cực độ không hề chớp mà nhìn nàng, từng giọt mồ hôi dọc theo quai hàm hắn chảy xuống cổ, tạo thành một hình ảnh vô cùng tiêu sái cực kỳ hấp dẫn, một bầu không khí ám muội không ngừng đầu độc tinh thần nàng.
“Anh…” Lạc Tranh rốt cục cũng lấy lại tinh thần, giận dữ chỉ vào hắn, “Ai cho anh vào đây?”
Câu hỏi này quả thực có chút buồn cười. Nàng cùng hắn trần trụi ngâm mình trong bồn tắm, thân thể của hắn lại phản ánh rất rõ ràng dục vọng bản thân, vậy mà nàng còn ngỡ rằng mình đang nằm mộng? Thật sự mà nói, mỗi lần nhìn thấy hắn trong bộ dạng thế này, nàng đều không thể tự chủ mà nghĩ rằng, điều kiện của hắn tốt như vậy, hà cớ gì cứ phải làm khó một người như nàng?
Louis Thương Nghiêu bất đắc dĩ cười nhẹ, không khó nhận ra dáng vẻ hắn có chút uể oải, đứng dậy vươn vai nói, “Khẩn trương như vậy làm gì chứ? Em sớm đã là người của anh rồi?”
"Đi ra ngoài!" Lạc Tranh tức giận quát lên.
"Anh nói rồi, đêm nay em phải về phòng ngủ chính..."
"Đi ra ngoài!" Nàng lạnh lùng ngắt lời của hắn, hô hấp nơi ngực cũng trở nên gấp rút.
Louis Thương Nghiêu nhìn nàng hồi lâu, rồi cũng như mong muốn của nàng, không hề tiến lên ép buộc nàng mà khẽ cong môi, không nói lời nào, đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm.
Bọt nước dọc theo thân hình rắn chắc của hắn rơi xuống, khiến thân thể trần trụi của hắn càng lộ rõ. Hắn đưa tay kéo lấy khăn tắm quấn ngang hông, đem dã thú đã sớm dựng đứng che đi, chỉ còn lại làn da lấp lánh bọt nước đầy vẻ cuồng dã mị hoặc.

Nhìn xem bóng lưng của hắn biến mất sau cánh cửa, Lạc Tranh rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn những dấu vết bị hắn lưu lại nơi ngực, tâm tình nàng không khỏi trùng xuống. Nếu như sự gặp gỡ giữa nàng và hắn là duyên phận thì ắt hẳn đây chính là mối nghiệt duyên…
Gần đây, quả thực nàng có ý tránh né hắn. Dù có tỉnh táo thế nào thì tình yêu cũng sẽ khiến con người ta trở nên choáng váng. Cho dù nàng suy nghĩ kỹ càng thế nào, hạ quyết tâm lớn đến thế nào thì chỉ cần mỗi lần hắn dịu dàng giúp nàng bôi thuốc thì mọi sự nỗ lực để mong trái tim trở nên băng giá lại trở nên vô dụng.
Nàng biết rõ sự tức giận của mình không phải bởi vì hắn làm tổn thương thân thể nàng mà vì hắn làm tổn thương trái tim nàng. Vừa nghĩ tới cô gái xuất hiện trong phòng làm việc của hắn, lại còn vị hôn thê của hắn, nàng sẽ cảm thấy hít thở khó nhọc, cảm thấy như muốn khóc. Nàng nên học cách khôn ngoan hơn, không phải sao? Chỉ là, giả bộ cứng rắn là một việc làm quá mức cực khổ, rõ ràng yêu lại phải giả vờ không yêu, thật sự rất đau khổ…
Đem chiếc váy ngủ sạch mặc vào, Lạc Tranh có chút vô lực bước ra khỏi phòng tắm. Vừa mở cánh cửa phòng ngủ, lập tức nàng hét lên thành tiếng…
"A..."
Theo tiếng hét chói tai này, ánh mắt nàng cũng đầy vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc.
“Sao anh vẫn còn ở đây? Ra ngoài! Đi ra ngoài!” Mấy giây sau, với vẻ mặt kinh hoàng thất sắc Lạc Tranh giơ tay chỉ vào người đàn ông đang nằm trên giường, nói năng có chút lộn xộn.
So với bộ dạng thất sắc của Lạc Tranh, vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu lại vô cùng nhàn nhã, hắn khẽ nghiêng người dựa vào đầu giường, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh rồi bật cười, nụ cười không chút kiềm chế, mang theo bộ dạng tà mị điển hình.
"Đêm nay anh ngủ ở đây!” Hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần ngạo ý.
Gì chứ?

Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhìn nụ cười không chút hảo ý của hắn cùng ánh mắt lộ rõ ý đồ đen tối, trái tim nàng cũng theo nụ cười của hắn mà khẽ run lên, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm lại, nàng đang cố gắng để lấy lại sự tỉnh táo Một lúc lâu sau, vẻ bất an đã được trấn định lại đôi chút, nàng lạnh lùng nhìn hắn…
“Nếu anh đã thích căn phòng này như vậy, được rồi, tôi đi!” Nói xong, nàng lập tức xoay người đi về phía cửa.
Ngón tay Lạc Tranh vừa mới chạm vào tay nắm cửa, liền đó cảm thấy cả người hơi ngửa ra sau, thân thể bị người đàn ông phía sau ôm bổng lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị ném lên chiếc giường lớn êm ái.
“A…” Trái tim nàng gần như nhảy lên tận cổ, hoàn hồn lại, ngồi dậy liền tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang nở nụ cười xấu xa với nàng.
"Louis Thương Nghiêu, tôi không rảnh để điên khùng cùng anh!”
"Điên khùng?" Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, cúi người xuống, tiến lại gần nàng, “Chúng ta chỉ làm việc mà những người yêu nhau vẫn làm mà thôi.”
“Anh…” Lạc Tranh có thể nhận rõ dục vọng đang tràn ngập trong mắt hắn, khẽ co người lại lùi về phía sau, giận dữ nói, “Hạ lưu!”
Vừa nói dứt lời, chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng đã bị bàn tay hắn giữ lấy, khiến nàng phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm đầy ý cười của hắn.
“Chuyện anh muốn làm với em còn hạ lưu hơn nhiều!”
“Anh…biến thái!” Lạc Tranh nổi giận đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn siết lại thật chặt, liền đó đẩy nàng ngã xuống giường, mà thân hình cao lớn của hắn cũng nhanh chóng bao phủ thân hình nhỏ bé của nàng, dùng ánh mắt rừng rực như lửa nhìn chằm chằm vào thân thể xinh đẹp dưới thân.
Mái tóc đen dài của Lạc Tranh có chút rối xõa trên gối, vầng trán trắng mịn như bạch ngọc cùng với hai hàng lông mày cong cong, lông mi thật dài, đôi mắt to tròn, chiếc mũi xinh đẹp thẳng tắp có chút kích động, dưới chiếc mũi dọc dừa là cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng khiến người ta nhìn vào đã muốn hôn cùng gặm cắn, ngũ quan cân đối xinh đẹp, da thịt mềm mại nhẵn mịn, đúng là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
Trước một vẻ đẹp như vậy, Louis Thương Nghiêu đương nhiên không thể buông tay, ánh mắt tà mị của hắn dọc theo gò má mịn màng của nàng chậm rãi dời xuống, mang theo dục hoả nóng bỏng, chỉ riêng ánh mắt này cũng đủ khiến người ta phải khuất phục…
Thân thể trắng muốt cùng bầu ngực tròn đầy của Lạc Tranh được bao bọc bởi chiếc váy ngủ tinh tế. Toàn thân nàng toát ra mùi hương cám dỗ mê người, lại thêm bầu ngực hấp dẫn như ẩn như hiện cùng với khe rãnh mê người càng kích thích sự tưởng tượng của Louis Thương Nghiêu đến tận cùng. Nương theo hô hấp mỗi lúc một khẩn trương của hắn, bầu ngực của nàng cũng không ngừng rung động, phập phồng, lờ mờ hiện lên dưới làn váy ngủ.

Bởi sự giãy giụa lúc trước nên vạt áo ngủ của nàng cũng đã hé mở, lộ ra một phần da thịt trắng trẻo mịn màng. Thân hình mảnh mai, đùi ngọc thon dài trắng mịn thật sự khiến người ta mê mẩn tâm hồn. Hết thảy những thứ đó đều kích thích mãnh liệt dục vọng nguyên thuỷ của đàn ông, khiến Louis Thương Nghiêu không thể kiềm chế mà đem người phụ nữ dưới thân mình giữ chặt lại, một bàn tay to khẽ vuốt ve gương mặt nàng, thành công kích thích khiến thân thể nàng khẽ run lên, mà hắn cũng hài lòng nở nụ cười nhẹ.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt trên thân thể mềm mại của nàng, từ từ dời xuống phía dưới, lướt qua phần cổ thon, bàn tay to ấm áp dừng lại trên gò ngực mềm mại nhô cao, lực tay của hắn rất nhẹ nhàng, khiến cho Lạc Tranh không khỏi run lên từng hồi.
“Thân thể của em vĩnh viễn vẫn thành thật nhất. Rõ ràng cũng khát vọng anh, vậy mà còn mạnh miệng đẩy anh đi.” Một Louis Thương Nghiêu lão luyện tình trường đầy kiên nhẫn cách làn váy ngủ vuốt ve bầu ngực mềm mại tròn đầy của Lạc Tranh, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Mặc dù cách một lớp váy ngủ, hắn vẫn có thể cảm nhận được hai nụ hồng đáng yêu trên ngực nàng đang dần dần nhô lên theo sự vuốt ve đầy ngẫu hứng của bàn tay hắn. Louis Thương Nghiêu cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của nàng, cảm nhận hô hấp từ cái mũi dọc dừa xinh đẹp càng lúc càng dồn dập, gương mặt xinh đẹp cũng bắt đầu đỏ bừng lên, đôi tay ngọc cũng bắt đầu vặn lại vì khó chịu…
Hắn khẽ cong môi cười, gương mặt lộ rõ sự hài lòng cùng vui vẻ…
“Thả tôi ra…” Thân thể Lạc Tranh quả thực không thể chống đỡ nổi sự khiêu khích của hắn mà không ngừng run rẩy. Hơn nữa, thân thể của nàng đều do một tay hắn khai phá, hắn biết rõ từng điểm mẫn cảm trên thân thể nàng, nhanh chóng khơi dậy cảm giác mãnh liệt đầy quen thuộc như dòng nước xiết quấn lấy toàn thân nàng, khiến nàng đầy thống khổ cố lắc đầu, “Anh không thể làm vậy…Liệt vẫn đang ở đây…”
“Nơi này cách âm rất tốt…” Bàn tay Louis Thương Nghiêu liền chui vào trong váy ngủ của nàng, đem tới từng hồi nóng bỏng trên làn da nhạy cảm, khiến cho thân thể Lạc Tranh lại run lên từng hồi. Hắn cười nhẹ, thân thể to lớn khẽ đè xuống thân hình mềm mại của nàng, cúi đầu, kề sát môi nàng thì thầm, “Cho dù nghe được thì có sao? Liệt cũng đã là người trưởng thành, đương nhiên hiểu rõ chúng ta đang làm cái gì. Huống chi Liệt từ khi mười mấy tuổi cũng đã hưởng thụ cảm giác như vậy.”
Bàn tay lão luyện của hắn lại bắt đầu chạy trên thân thể mềm mại của nàng, chỉ là lúc này tránh đi phần ngực căng tròn cùng hoa viên bí mật của nàng, thành công khiến cho Lạc Tranh thở dốc từng hồi. Đôi mắt đẹp của nàng dần trở nên mờ mịt, hai chân khó chịu khẽ co lại. Chứng kiến khung cảnh như vậy, Louis Thương Nghiêu cũng khó có thể kìm chế hơn nữa, điên cuồng vùi đầu vào ngực nàng mà hít lấy mùi hương thơm ngát. Lạc Tranh cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, gò má xinh đẹp đỏ ửng lên…lơ đãng nhớ lại những lần hắn mang đến cảm giác ngây ngất cho nàng, lý trí của nàng mách bảo phải khôi phục lại sự tỉnh táo, đôi bàn tay nhỏ bé cũng nỗ lực chống lại dục hoả đang tràn ngập thân thể hắn, liều mạng cố lùi về đằng sau, không để cho hắn chạm vào người nàng thêm một chút nào nữa…
“Buông ra, váy ngủ của tôi bị anh kéo hư hết!” Lạc Tranh thở hổn hển lên tiếng, sự sợ hãi trong lòng không ngừng dâng lên. Đừng như vậy nữa. Nếu còn tiếp tục như vậy, trái tim nàng sẽ lại tiếp tục đắm chìm mất…
“Đem nó cởi ra không phải được rồi sao?” Louis Thương Nghiêu nở nụ cười xấu xa, vừa nói bàn tay cũng không hề nhàn rỗi mà lập tức hành động. Mỗi lần cởi bỏ một nút trên váy ngủ của nàng, hắn lại cúi xuống vừa liếm vừa hôn lên từng tấc da thịt lộ ra đó.
“Đừng…đừng chạm vào tôi…” Hai tay Lạc Tranh chống vào thành giường, sống lưng cũng trở nên cứng đờ, chịu trận từng nụ hôn nóng rực của hắn không ngừng khiêu khích làn da sau lưng nàng.
“Đừng ngăn cản anh, anh không muốn phải cưỡng bách em.” Bàn tay to đang dò xét sau lưng nàng dần vòng qua phía trước, trêu chọc nụ hồng đã sớm cứng lên như chờ đợi sự yêu thương của hắn.


Nhấn Mở Bình Luận