Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí


 “Cho nên tôi mới có thể khẳng định, anh chẳng qua thay mặt tập đoàn đưa ra một chút thử thách đối với tôi mà thôi. Anh chính là nhiệm vụ đầu tiên của tôi trong đêm nay.”
Người đàn ông nở nụ cười khẽ, cất tiếng nói đầy chân thành, “Lạc luật sư, thứ lỗi cho tôi mạo phạm, nhưng cô quả là người phụ nữ có bản lĩnh nhất mà tôi từng gặp.”
“Cảm ơn!” Đến lúc này Lạc Tranh mới biết, bản thân mình vừa thoát khỏi vùng đất hắc ám cùng nguy hiểm đến thế nào…
“Vậy thì chúng ta nói chuyện một chút đi.” Người đàn ông kia dựa người ra phía sau, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu, thoáng nhìn sẽ không thể đoán biết anh ta đang suy nghĩ điều gì.
Lạc Tranh khẽ cau mày, có chút nghi ngờ nhìn anh ta.
“Tôi nghĩ người làm luật sư như các cô sẽ rất cẩn trọng trong việc lựa chọn thân chủ. Tôi rất muốn biết, Lạc luật sư có ấn tượng như thế nào về tôi?”. Người đàn ông kia hai tay vẫn khoanh trước ngực, nhàn nhã hỏi nàng.
Lúc này Lạc Tranh mới hiểu rõ ý tứ của anh ta, cười khẽ, “Anh là người đàn ông rất đẹp trai!”
Người đàn ông kia không ngờ nàng sẽ trả lời một cách thẳng thắn như vậy, vô thức chạm nhẹ vào khuôn mặt của mình, cười khẽ.
“Xem ra hình ảnh của tôi trong mắt phụ nữ cũng không đến nỗi tệ.”
Lạc Tranh không khó nhận ra bản thân anh ta không quan tâm lắm tới vẻ ngoài của mình. Cuộc đời này thật không công bằng, có những người khát khao, ao ước đến cháy bỏng để có vẻ ngoài hoàn mỹ mà không được. Trong khi đó có những người sinh ra đã sở hữu một gương mặt đẹp đẽ thì lại không mảy may quan tâm.
“Vậy lúc này, tôi có đủ tư cách để hỏi nên xưng hô với anh thế nào cho phù hợp rồi chứ?” Lạc Tranh không chút ngần ngại lên tiếng hỏi thẳng.
Người đàn ông kia cười hướng về phía nàng chìa tay ra.
“Tôi tên là Dennis.”

Lạc Tranh nghe xong, đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt nổi lên một tia vui mừng đến nỗi quên bẵng việc đưa tay ra đáp lễ. Tề Lê đứng sau huých tay nàng một cái, nàng mới khôi phục lại phản ứng, vội đưa tay ra bắt lấy bàn tay anh ta.
“Anh chính là… thần bài Dennis?” Trước kia, trong lúc tra cứu tư liệu nàng đã từng gặp qua cái tên này. Nhân vật Dennis này là người luôn gặp thuận lợi khi bước chân vào sới bạc, từ khi xuất hiện cho tới giờ chưa từng biết đến thất bại. Nhưng đáng tiếc, giới truyền thông chưa từng chụp được ảnh chính diện của anh ta, cho nên Dennis vẫn được coi là nhân vật vô cùng thần bí. Không nghĩ đến hôm nay nàng lại có thể gặp được thần bài trong truyền thuyết tại nơi này.
Dennis thấy phản ứng của Lạc Tranh, cười cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, “Cũng chưa tới mức thần bài, chỉ là có sở thích đánh bạc mà thôi”
“Đâu có, kỷ lục của anh đã có ai phá bỏ được đâu.” Lạc Tranh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nghĩ đến những việc vừa trải qua, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nàng thật may mắn vì đã nhanh chóng tìm đến nơi này trong thời gian ngắn như vậy. Nếu như không kịp thời gian, nàng không những không gặp được anh ta mà ngay cả thân thế ông chủ của tập đoàn thần bí cũng không biết đến bao giờ mới biết được.
Dennis khẽ mỉm cười, giọng nói cất lên nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ chảy trong khe núi, so với bộ dạng phấn khích của nàng thì anh ta có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
“Khả năng làm cho Lạc luật sư phải thất vọng rồi. Cách đây không lâu, đã có người đánh bại được tôi rồi.”
Sau khi nghe xong, Lạc Tranh và Tề Lê kinh ngạc quay ra nhìn nhau, có người đánh bại được anh ta? Tại sao giới truyền thông không hề đưa tin tức?
Dường như biết rõ hai người họ đang suy nghĩ gì, hai bàn tay Dennis khẽ nắm chặt lại.
“Đối phương thắng tôi với một lý do cực kỳ lãng xẹt. Loại chuyện vô cùng mất mặt như vậy làm sao có thể cho giới truyền thông biết được chứ?”
“Lý do rất lãng xẹt?”
Dennis hơi nghiêng thân người ra phía trước, hai tay nhẹ nhàng nắm lại, chăm chú nhìn Lạc Tranh. “Anh ta dùng thời gian tán tỉnh một cô gái để đánh cược với tôi một ván. Rốt cuộc anh ta thắng. Tôi nghĩ rằng, nếu không phải chăm lo cho sự nghiệp kinh doanh của gia tộc, anh ta có thể cược thắng cả một chiến hạm ấy chứ.”
Lạc Tranh có chút sững sờ, lập tức ghi nhớ thông tin trong lời nói của anh ta…

“Nghe ý tứ trong lời nói của Dennis tiên sinh, đối phương là…”
“Chính là ông chủ tương lai của cô.” Dennis cười cười, nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, từng câu từng chữ nói ra đều rất rõ ràng.
“Hả?” Không chỉ Lạc Tranh ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Tề Lê cũng bị một phen kinh hãi.
Dennis thấy vậy, thản nhiên nói tiếp, “Không cần phải kinh ngạc như vậy, ở chốn này sẽ khó mà phân biệt được ai là rồng, ai là tôm. Có những người bề ngoài trông hết sức bình thường nhưng đừng vì thế mà khinh thường họ. Người mà tôi thua cược cũng chính là ông chủ tương lai của cô, hôm nay cũng có mặt ở nơi này.”
Lạc Tranh thực sự ngạc nhiên khi nghe những lời này, suy nghĩ một chút rồi nói, “Vậy nghĩa là Dennis tiên sinh không cần tôi giúp xử lý công việc nữa, đúng không?”
“Không! Còn có chuyện.” Giọng Dennis trở nên có chút nghiêm trọng. “Có một số việc cần Lạc luật sư tới giải quyết, bởi vì vừa có một số chuyện không hay phát sinh.”
“Dennis tiên sinh, xin cứ nói” Mặc dù mới tiếp xúc với anh ta trong thời gian ngắn, nhưng Lạc Tranh cảm thấy nhân phẩm của vị “thần bài tiên sinh” này cũng không đến nỗi tệ lắm. Ít nhất anh ta cũng không bắt bẻ nàng nhiều, hoặc bày ra bộ dạng thần bí. Ngược lại anh ta khá trầm tính, rất tỉnh táo và bình tĩnh. Ngay cả giọng nói cũng khá hờ hững, khiến người nghe có chút cảm giác xa cách.
Tuy anh ta nói đã thua một vụ cược nhưng cách thua của anh ta vẫn khiến Lạc Tranh cảm thấy rất kỳ lạ và có điều gì đó khác thường đang ẩn dấu nên dường như trên người anh ta vẫn không ngừng toả ra một khí chất hết sức tà mị cùng quyến rũ.
“Tôi có người em kết nghĩa, nhưng chỗ này của nó đang có vấn đề.” Dennis vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ chỉ lên đầu mình.
Lạc Tranh khẽ gật đầu.
“Mấy ngày trước đây, nó ở Đài Loan ra tay đánh trọng thương bang chủ Trúc Liên bang. Bởi vì sợ hãi nên đã trốn về Macau. Nhưng vị bang chủ kia tất nhiên không chịu bỏ qua, nửa giờ nữa sẽ tìm tới nơi này. Yêu cầu của bọn họ rất đơn giản, chỉ cần giao người ra. Lạc luật sư, tôi hy vọng cô có thể xử lý tốt vụ việc này”. Dennis hạ giọng nói.
Lạc Tranh thực sự giật mình…

Trúc Liên bang!
Đó là tổ chức xã hội đen lớn nhất Đài Loan, cùng với Tân Nghĩa An, 14K của Hongkong với Sơn Khẩu của Nhật Bản là một trong những tổ chức lớn nhất thế giới.
Tuy hiện giờ chính phủ Đài Loan cũng ra sức truy quét tổ chức xã hội đen này nhưng tầm ảnh hưởng của bọn họ vẫn không hề nhỏ. Đối mặt với xã hội đen, Lạc Tranh cũng không phải không có kinh nghiệm, ngược lại, trong quá trình tiếp nhận các vụ án, phải trợ giúp các thân chủ xử lý những chuyện liên quan đến giới hắc đạo cũng khá nhiều. Nhưng Trúc Liên bang… Thật sự nàng chưa có tiếp xúc qua!
“Dennis tiên sinh, tôi có đôi chút không hiểu” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Cứ nói!”
“Theo tôi được biết, Trúc Liên bang mặc dù thế lực rất lớn, nhưng hoạt động cũng không quá mức ngang ngược. Dennis tiên sinh danh nổi như cồn trong giới sòng bạc, sao chỉ vì một vết thương nhỏ mà không nể mặt anh chứ? Còn nữa, tập đoàn WORLD luôn hô phong hoán vũ, ngay cả chính phủ các nước cũng phải nhượng bộ vài phần, hai phe hắc bạch cũng đều thâu tóm. Mối quan hệ giữa Dennis tiên sinh với ông chủ của tập đoàn cũng rất tốt, lẽ ra Trúc Liên bang cũng phải nhượng bộ một chút mới phải. Chả lẽ công khai tới sòng bạc tại Macau mà phá đám hay sao?”
Lạc Tranh phân tích mọi chuyện một cách mạch lạc xong xuôi liền nhìn về phía Dennis.
“Vì thế, Dennis tiên sinh, nếu anh không phiền thì có thể nói rõ sự tình cho tôi biết được không?”
Dennis cười nhẹ một tiếng. “Lạc luật sư thật sự rất thông minh, tôi cũng không ngại nói thật với cô. Nhìn bề ngoài, Trúc Liên bang thâu tóm rất nhiều ngành nghề, phạm vi cai quản cũng thực sự rất lớn. Có thể kể tới lĩnh vực điện ảnh, truyền hình, truyền thông, các công ty, xí nghiệp, ngành công nghiệp thực phẩm, nước giải khát… nhưng thực chất lại là nắm giữ các sòng bạc, hệ thống ngân hàng ngầm, tương lai còn liên quan đến các doanh nghiệp tài chính khác.
Các ngành nghề kinh doanh của họ về cơ bản là đối thủ với tập đoàn WORLD tại Đài Loan. Hai tổ chức này trước giờ luôn không xâm phạm đến nhau, nước giếng không phạm tới nước sông. Nhưng mối quan hệ hòa hữu được duy trì bấy lâu lại bị một tay của người em kết nghĩa của tôi nhất thời chủ quan hủy hoại. Nó biến ngân hàng ngầm dưới quyền của Trúc Liên bang trở thành tổ chức dưới trướng của tập đoàn, vì thế khi sử dụng quỹ đen liền bị đối phương nắm được điểm yếu. Bang chủ của Trúc Liên bang là Hắc Báo, hay giới giang hồ vẫn thường gọi là anh Báo vẫn luôn canh cánh trong lòng việc bị tập đoàn cướp mất miếng cơm manh áo. Đáng ra hắn chỉ định nhân cơ hội này cảnh cáo chút ít nhưng mà đứa em kết nghĩa của tôi còn lỡ tay đánh vỡ đầu hắn, bảo hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được.”
Dennis hạ giọng nói tiếp, “Đương nhiên tập đoàn WORLD có thể can thiệp vào chuyện này, nhưng nếu vậy sẽ làm lớn chuyện quá mức. Macau và Đài Loan đều thuộc lãnh thổ của Trung Quốc, bởi vì cái gọi là “khách không nên vượt mặt chủ”, tập đoàn muốn đem chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa thành không có.”
“Đây có phải chính là ý của ông chủ không?” Lạc Tranh cảm thấy có chút khó hiểu.
Dennis cười nhẹ, nói “Ý của ông chủ là….Lạc luật sư hoàn toàn có khả năng giải quyết chuyện này”.
Tinh thần Lạc Tranh lúc này thực có chút bất an cùng nghi hoặc. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ vừa gặp mặt mà thôi, tại sao ông chủ thần bí kia lại hiểu nàng như vậy? Mà ngay chính bản thân nàng cũng không dám khẳng định mình có thể giải quyết tình huống này hay không nữa.

“Lạc luật sư, chuyện này phải phiền tới cô còn vì một nguyên nhân quan trọng khác”. Dennis nhìn nàng, “Bởi vì tôi nghe không hiểu lắm ngôn ngữ của người tại địa phương này, cho nên nếu tham gia đàm phán e chỉ rước thêm phiền toái.”
Lạc Tranh hiểu rõ, tuy hiện giờ phần lớn người Đài Loan đã bắt đầu sử dụng quốc ngữ chuẩn, nhưng những người ở thế hệ trước vẫn có thói quen sử dụng tiếng địa phương, nhất là những người thuộc bang phái có lai lịch xuất phát từ người bản địa như bang chủ của Trúc Liên bang này, ngôn ngữ hắn ta sử dụng chắc chắn là ngôn ngữ bản địa.
Nàng hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Đối phương không có thương lượng cách giải quyết sao?”
Mấy năm nay nàng cũng có tiếp xúc một chút với giới xã hội đen, nên cũng biết được sẽ có thời điểm hai bên cùng thương lượng để đạt được mục đích, không nhất thiết phải sử dụng tới luật pháp để can thiệp.
“Thái độ của đối phương rất cứng rắn, nhất quyết đòi chúng tôi phải giao người ra. Bất quá, bên chúng tôi hy vọng có thể dùng tiền giải quyết là tốt nhất. Bọn họ mặc dù xuất thân là dân giang hồ, suốt ngày chém chém, giết giết nhưng có sự răn đe của luật pháp nên cũng muốn nhân nhượng vài phần. Họ cũng muốn thể hiện mình là người tao nhã!”
Dennis vừa cười vừa nói, có thể thấy anh ta cũng không phải thật quá đề cao những người này.
Lạc Tranh hiểu ra gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng…
Trong nhà vệ sinh, Lạc Tranh đứng trước gương, nhìn bóng dáng mình phản chiếu qua gương, hồi lâu cũng không nói lời nào.
Sau lưng, Tề Lê bước tới, giật giật khuỷu tay của nàng, than nhẹ một tiếng, “Lạc Tranh, chị nghĩ mãi cũng không hiểu được, tại sao em lại chấp nhận làm việc cho tập đoàn này? Có phải vì em không hiểu rõ lai lịch cùng bối cảnh của họ nên mới tùy tiện đồng ý không? Em luôn là người thông minh, tập đoàn nếu muốn mời em về làm việc thì phải cho em biết rõ hoàn cảnh chứ? Vậy có nghĩa là, đối phương không hề đơn giản”.
Lạc Tranh cảm thấy trong lời nói của Tề Lê đầy sự quan tâm, nhẹ nhàng cười “Em chỉ muốn sống có ý nghĩa hơn một chút thôi.”
“Nhưng đến ngay cả mạng sống của mình cũng không giữ được, thì còn nói gì tới sống có ý nghĩa nữa?” Tề Lê bất đắc dĩ thở dài. “Em không giống chị, chị nay đây mai đó, có thể tiếp nhận vụ án bất kỳ lúc nào. Nhưng em thì khác, em đã kết hôn, chị còn nghĩ sau khi em thu thập đủ chứng cứ cho vụ này thì sẽ lập tức dừng lại. Không nghĩ tới em lại chấp nhận yêu cầu của Dennis…”
“Em không còn sự lựa chọn nào khác. Chị Tề Lê, trong cuộc sống, mỗi người đều theo đuổi một kiểu tự do khác nhau”. Nàng nhìn Tề Lê trong gương, giọng nói hết sức điềm đạm, nhẹ nhàng.
Tề Lê nhìn thấy trong đáy mắt Lạc Tranh có chút cô đơn, nhíu mày mỉm cười nói “Lạc Tranh, có phải em với Húc Khiên đã xảy ra chuyện gì không?”
Lạc Tranh nghe đến cái tên này, có chút giật mình, khoát tay ngắt lời Tề Lê, “Không có việc gì đâu, chị đừng nghe mọi người nói linh tinh. Chị Tề Lê, chị đã từng xử lý pháp vụ của sòng bạc bên Macau, đã từng gặp qua tình huống tương tự thế này bao giờ chưa?”


Nhấn Mở Bình Luận