Sau bốn năm, con người Dương Cơ Uyển đã thay đổi rất nhiều, phải nói là một màn lột xác ngoạn mục.
Thủ đô London, vương quốc Anh...
"Các người muốn đưa tôi đi đâu?"
Trong một ngôi nhà có kiến trúc cổ kính, mang đậm phong cách châu Âu thời trung cổ, mấy tên mặc tây trang màu đen đang vây quanh một cô gái.
"Cơ Uyển tiểu thư, chúng tôi được lão gia phái tới đưa tiểu thư về nước." Một tên đeo kính lên tiếng.
"Về nước? Để làm gì?" Dương Cơ Uyển nhíu mày.
"Lão gia nói có việc quan trọng. Xin tiểu thư theo chúng tôi."
- -----
Sân bay quốc tế thành phố X...
"Uyển nhi, theo ta tới một nơi." Dương Thành đứng trước nhà ga sân bay, cất giọng trầm.
Dương Cơ Uyển không nói một lời, lặng lẽ theo sau Dương Thành. Con gái đi bốn năm, gặp lại cũng không có tới một lời hỏi thăm. Nếu là Dương Tuyết Hoa thì chắc chắn sẽ nhào tới mà ôm, hỏi thăm nhộn nhạo cả lên. Đúng là người cha tồi.
Xe của Dương Thành dừng trước khách sạn Hoàng gia Roses.
Khách sạn này vô cùng sang trọng, chỉ dành cho giới thượng lưu, vung tiền như nước, đồng thời nơi đây còn là một nhà hàng châu Âu vô cùng nổi tiếng.
Dương Cơ Uyển đi theo Dương Thành vào trong, đi tới nhà hàng dưới tầng hầm.
Trước mắt cô là không khí vô cùng xa hoa, ánh đèn mờ màu vàng nhạt, cách bài trí vô cùng độc đáo, xung quanh được trang trí toàn là hoa hồng, phải nói là nơi đây vô cùng lãng mạn, thích hợp cho các đôi tình nhân hẹn hò.
Dương Thành dẫn cô đi tới một cái bàn, ngồi ở đó là Hoàng Yên Châu, Dương Tuyết Hoa và còn cả... Liêu Tống. Cô sững người một chút, ánh mắt dần trở nên kì quái. Tại sao ông ta lại dẫn cô tới đây? Lại còn đông đủ thế kia nữa.
Dương Thành ngồi xuống cạnh Hoàng Yên Châu, để Cơ Uyển ngồi ở một mình ở phía đối diện, bên cạnh là Liêu Tống cùng Dương Tuyết Hoa.
"Tiểu Uyển." Liêu Tống bỗng cất tiếng gọi.
Cơ Uyển dường như cũng không để ý tiếng gọi của anh ta cho lắm, khẽ cất giọng.
"Rốt cuộc có chuyện gì, cứ nói thẳng, đừng vòng vo." Cô đoán chắc là phải có việc gì đó cho nên mới gọi cô đi ăn ở một nơi sang trọng thế này.
"Thật ra thì..." Dương Thành có chút khó nói.
"Tiểu Hoa cùng Liêu Tống tháng sau sẽ tổ chức lễ cưới." Hoàng Yên Châu cất tiếng.
"Vậy thôi sao?" Cơ Uyển khó hiểu. Hai người kia đám cưới thì liên quan gì tới cô? Chẳng lẽ gọi tới để cảnh cáo cô không phá hoại hạnh phúc gia đình người ta?
"Có điều... Hàn gia muốn liên hôn với với Dương gia mà tiểu Tuyết tháng sau là đám cưới cho nên..."
"Cho nên ba muốn con gả vào Hàn gia?" Cơ Uyển hờ hững lên tiếng.
"Đúng vậy. Thật ra ba cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nên con hãy nể mặt gia tộc mà kết hôn với Hàn thiếu." Dương Thành thành khẩn nhìn vào mắt Cơ Uyển.
Cơ Uyển cười nhạt. Thì ra cũng chỉ có cái lí do vớ vẩn ấy.
"Nếu con không muốn thì sao?" Cơ Uyển khoanh tay lại, giọng có chút đùa cợt.
"Mày không có lựa chọn. Mày nên biết là nhà họ Hàn yêu cầu mày gả vì mày là con của tiện nhân Lê Diệu." Hoàng Yên Châu lên giọng.
"Bà im mồm cho tôi. Ai cho phép bà gọi tên mẹ tôi." Cơ Uyển đập bàn một cái, ánh mắt dần chuyển sang phẫn nộ.
"Đủ rồi. Bà im miệng vào." Dương Thành nói lớn, quay sang lườm Hoàng Yên Châu.
Vì tiếng của ông ta khá lớn nên đã phá vỡ bầu không khí trong nhà hàng, mọi ánh mắt đều tập trung về phía bàn của nhà họ Dương.
"Nếu muốn thì ông tự đi mà gả. Tôi không muốn liên quan gì tới các người nữa." Cơ Uyển nóng giận, đứng dậy, cầm túi xách rời đi.
"Em cầu xin chị. Chị hãy nể tình em là em gái mà tác hợp cho em cùng Liêu Tống đi. Em biết chị vẫn không quên chuyện năm xưa nhưng mà em thật sự yêu Liêu Tống, cầu xin chị." Dương Tuyết Hoa không kiêng nể gì nữa, trực tiếp quỳ xuống, kéo lấy tay Cơ Uyển. Cô ta cố tình lớn tiếng, mấy giọt nước mắt cũng chảy ra.
Ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đều tập trung về phía Cơ Uyển. Thấy một màn này, ai cũng sẽ hiểu lầm rằng Cơ Uyển đang làm khó Dương Tuyết Hoa. Mọi lời bàn tán bắt đầu nổi lên.
"Cô mau đứng lên đi." Cơ Uyển lúng túng. Diễn xuất của cô ta tốt thật. Cố tình để cho người ta hiểu lầm rồi đẩy người ta vào thế bị động.
"Chị, nếu chị không đồng ý thì em sẽ không đứng lên." Dương Tuyết Hoa giở bộ mặt đáng thương.
"Tiểu Uyển. Em hà tất gì phải làm khó cô ấy, anh biết năm xưa là anh không tốt nhưng mà em cũng đừng làm khó tiểu Hoa." Liêu Tống tới đỡ Dương Tuyết Hoa dậy nhưng cô ta nhất quyết không đứng lên.
"Được rồi. Tôi rất đau đầu, tôi cần có thời gian suy nghĩ." Cơ Uyển thở dài.
Nói rồi cô liền quay gót bước nhanh đi, bỏ mặc mọi lời bàn tán phía sau.
- ------
Quán rượu...
Dương Cơ Uyển ngồi trong một quán rượu nhỏ bên lề đường, ngồi sầu ưu một mình.
Rốt cuộc thì cô cũng chỉ là một người bị người khác điều khiển, cuộc sống của cô chẳng có tự do, chẳng có ý nghĩa gì cả. Cô biết năm xưa Dương Thành cho cô sang Anh để đỡ gây phiền phức cho nhà họ Dương. Cô biết là ông ta chẳng có chút tình thân nào với cô cả. Nếu có thì ông ta đã không để cô đang sốt cao rồi sang Anh, mặc kệ sống chết.
Tại sao cô lại sinh ra trên đời để rồi phải chịu bao nhiêu đau khổ. Từ bé không được mẹ chăm sóc, luôn bị ba hắt hủi, Hoàng Yên Châu thì luôn đánh đập cô, Dương Tuyết Hoa thì lấy đi tất cả mọi thứ của cô, kể cả tình yêu...
Nghĩ tới đây, nước mắt cô đã trào ra. Cô không biết tại sao cô lại khóc, tại sao trong lòng vẫn cứ nhói đau mà cô vẫn cứ cho rằng tim mình đã chết rồi. Tại sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Cơ Uyển nốc rượu liên tục, cô hiện giờ đã cảm giác hơi lâng lâng, đầu óc có chút lơ đãng, khó có thể kiểm soát. Cô đứng dậy trả tiền rồi đi ra ngoài đường.
Lúc này là vào giờ tan tầm nên xe cộ khá đông đúc, đường xá tấp nập. Cơ Uyển loạng choạng bước đi trên làn đường của người đi bộ. Vừa đi cô vừa ủ rũ, miệng không ngừng lẩm bẩm này nọ.
"A"
Đang đi, cô bỗng va vào một người đàn ông, đang đứng không vững thì liền va chạm mạnh khiến cô ngã xuống đường.
"Mắt để ở đằng lưng sao?" Người đàn ông cáu gắt.
Cơ Uyển lúc này trạng thái mơ hồ, chỉ cười hì hì rồi lại đứng dậy, loạng choạng bước đi.
Cô cứ đi mãi đi mãi, lúc này cô cũng chẳng biết nên đi đâu, về đâu bởi vốn dĩ nơi này không thuộc về cô.
"Két"
Một chiếc xe phanh gấp lại, dưới mặt đường, Cơ Uyển đang ngồi thụp xuống, nức nở khóc.
Cô suýt chút nữa thì bị xe tông. Cánh cửa xe bỗng mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống.
Anh ta mặc âu phục màu đen, mặt lạnh như tiền nhưng không khỏi mất đi vẻ ngoài đẹp trai, thân hình cao lớn, trông như ngôi sao điện ảnh. Người đàn ông ấy ngồi xuống, đỡ Cơ Uyển dậy.
"Anh là ai?" Cơ Uyển mặt trông như trẻ con, khẽ cất giọng.
"Suỵt. Tại sao em lại ở đây?" Người đàn ông bế cô lên, đi tới một chiếc ghế ven đường.
"Tại sao tôi lại ở đây?" Cơ Uyển cười cười, hỏi ngược lại.
"Nói cho tôi biết, kẻ nào bắt nạt em. Tại sao em lại khóc?" Người đàn ông khẽ lau nước mắt còn vương trên mặt cô, nhẹ nhàng hỏi. Một giọng nói ấm áp khiến cho người ta có cảm giác an toàn.
Cơ Uyển nghe hỏi vậy liền mếu máo hệt như trẻ con: "Ai cũng bắt nạt tôi hết. Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao chứ..." Cô cứ thế khóc, khóc mãi.
Người đàn ông kia khẽ kéo cô dựa vào ngực anh ta, bàn tay to lớn nhẹ vuốt mái tóc cô.
"Nói xem, em có muốn không bị người ta bắt nạt nữa không?" Anh ta khẽ hỏi.
"Muốn. Rất muốn." Cô dựa vào lồng ngực ấm áp của anh ta, nước mắt cũng ngừng rơi, chỉ còn lại tiếng nấc.
"Vậy đi theo tôi. Tôi sẽ không cho phép ai bắt nạt em nữa." Người đàn ông đứng dậy, kéo cô về phía chiếc xe Bugatti màu xanh lam bên lề đường.
Chiếc xe chạy khá lâu rồi dừng lại. Cơ Uyển cũng khá ngoan ngoãn ngồi trong xe.
"Đây là đâu?" Cơ Uyển xuống xe, ngốc nghếch hỏi.
"Cục dân chính." Người đàn ông khẽ cười khi thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô.