Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!

Trái tim đã tan nát giờ lại càng nát tan. Vì cái gì mà Hàn Thượng Phong lại làm ra những chuyện như vậy chứ?

Hàn Thượng Phong. Tôi hận anh.

Delvin thấy Cơ Uyển mặt mày tái mét nên ném tên kia sang một bên, đi về phía Cơ Uyển, đỡ cô dậy.

"Em làm sao vậy?"

Cơ Uyển thất thần, dường như cô cũng chẳng nghe được những gì Delvin nói.

Delvin càng thêm lo lắng, lấy điện thoại ra, bấm số rồi gọi.

"Điều tra cho tôi xem Hàn Thượng Phong rốt cuộc là ai. Tôi nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết." Delvin lạnh lùng ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia.

Cúp máy, Delvin bế Cơ Uyển lên, đi ra ngoài. Cơ Uyển đã quá mệt mỏi rồi. Cô để mặc cho Delvin bế cô, hai tay theo phản xạ mà vòng lên cổ Delvin bởi vì cô có tâm lí sợ ngã rồi rơi xuống đất.

Đi xuống đại sảnh của khách sạn, Cơ Uyển chợt thoát khỏi cơn mệt mỏi, trong lòng lại xuất hiện cảm giác đau nhói, hận thù.

Hàn Thượng Phong. Anh ta đang đi cùng một người phụ nữ ăn mặc sành điệu, đeo kính đen. Cười nói vui vẻ.

Cô tưởng anh ta không tiếp xúc được với phụ nữ và cô là ngoại lệ nhưng không phải. Chẳng phải bên cạnh anh ta có bao nhiêu là phụ nữ sao? Thì ra cũng chỉ như bao tên đàn ông khác.

Hàn Thượng Phong bỗng nhiên dừng chân, nhìn về phía cô với ánh mắt sắc bén. Nhìn anh ta như đang tức giận.

Cơ Uyển nhìn lại nhưng là ánh mắt của sự hận thù, căm ghét chứ không phải ánh mắt đau buồn bình thường. Cô khẽ kéo cái đầu của Delvin xuống, nói nhỏ: "Đi nhanh nhanh chút."

Nhìn thì có vẻ khá bình thường nhưng ở góc độ nhìn của Hàn Thượng Phong mà nói, một cảnh tượng vô cùng ái muội. Mặt Hàn Thượng Phong tưởng chừng như sắp nổ tung, nắm đấm siết chặt lại.

Delvin cười một cái rồi bước từng bước đi về phía trước, đi lướt qua Hàn Thượng Phong như người dưng qua đường.

Delvin đưa Cơ Uyển về nhà. Chiếc xe đi qua thành phố nhộn nhịp đã vắng vì tuyết rơi. Con đường tưởng chừng như thật dài... thật dài...

Về tới nhà, Cơ Uyển tự mình mở cửa xe, đi vào nhà, ngồi xuống ghế sofa một cách nặng nhọc. Delvin cũng đi theo vào nhà nhưng anh không vào phòng khách mà xuống ngay phòng bếp, lúi húi một lúc.

Tiểu Hy thấy Cơ Uyển về nên cũng chạy ra, ngồi xuống cạnh Cơ Uyển.

"Cậu làm sao vậy? Sao trông mặt mày tiều tụy vậy?" Tiểu Hy nhìn sắc mặt Cơ Uyển rồi nhíu mày hỏi.

Cơ Uyển cười nhẹ rồi lắc đầu.

"Ali, em vào giúp tôi một chút." Delvin ở trong bếp vọng ra.

Tiểu Hy nhíu mày rồi nhìn Cơ Uyển.

"Anh ấy đưa mình về." Cơ Uyển như biết trước được Tiểu Hy đang nghi vấn điều gì nên giải thích luôn.

Tiểu Hy gật đầu nhẹ một cái rồi đi vào bếp.

"Anh lại làm đổ vỡ cái gì của tôi rồi?" Tiểu Hy vừa đi vừa nói.

Vào trong bếp, Tiểu Hy thấy Delvin đang đổ ca cao vào ba chiếc ly. Nhìn xung quanh một hồi. Phù! May anh ta không làm đổ vỡ cái gì của nhà cô. Nhớ mấy lần trước tới chơi, anh ta cũng đã làm vỡ ít nhất hai cái bát, bốn cái ly và méo một cái nồi.

"Em có thấy Cana có gì đó rất lạ không?" Delvi ngẩng mặt lên, mặt có vẻ hơi nghiêm trọng.

"Là sao?" Tiểu Hy nhíu mày.

Delvin kể lại mọi chuyện cho Tiểu Hy nghe.

"Cái gì? Anh nói cô ấy bị bắt cóc?" Tiểu Hy kích động, nhất thời nói lớn rồi quên mất Cơ Uyển đang ngồi ngoài phòng khách.

"Suỵt!" Delvin đưa ngón trỏ lên môi, nói cô nhỏ giọng chút.

"Nhưng làm sao anh biết?" Tiểu Hy lại hỏi.

"Lúc cô ấy vào siêu thị thì đúng lúc tôi cũng ở đó." Delvin nhẹ nhàng nói. Lúc Delvin vào siêu thị mua một số thứ thì vô tình gặp Cơ Uyển nhưng cô dường như chẳng để ý chút nào tới anh. Cứ thẫn thờ như người mất hồn, suýt nữa thì đụng trúng một người đang mua hàng nữa.

Sau đó thì Delvin đi theo Cơ Uyển. Chỉ tiếc là tại bãi đậu xe của siêu thị tối quá nên anh cũng không biết cô đang ở đâu. Cuối cùng thì thấy một chiếc xe lao nhanh ra ngoài. Chiếc xe của Cơ Uyển đập ngay vào mắt Delvin. Hoa quả đồ ăn rơi vãi khắp nơi, chiếc chìa khóa xe thì rơi xuống đất.

Delvin đoán ra là đã có chuyện nên lấy chìa khóa xe cô rồi dừng xe của cô phóng ra ngoài. Sau một hồi thì thấy chiếc xe ban nãy phóng nhanh qua. Delvin cho người đi tìm thì biết được cô đang ở khách sạn đó.

Cuối cùng thì cứu được cô và biết được tên nào đã bắt cóc cô.

"Vậy người đó là ai?"

"Theo như lời tên kia thì người cho người bắt cóc Cơ Uyển tên là Hàn Thượng Phong." Delvin nghiêm túc nói.

Đoàng! Tiểu Hy như bị sét đánh. Cái quái gì vậy?

"Anh có nghe nhầm không vậy? Làm sao có thể là Hàn Thượng Phong được." Tiểu Hy lắc đầu như không thể tin nổi những gì mình nghe thấy là thật.

"Tôi không nhầm. Chẳng lẽ em biết hắn là ai?" Delvin lập tức hoài nghi.

"Không những biết mà biết rất rõ. Hàn Thượng Phong là chồng của Cana." Tiểu Hy nhanh chóng trả lời.

Đoàng! Lúc này thì Delvin cũng như bị sét đánh. Anh mở lớn mắt, nhìn Tiểu Hy bằng ánh mắt như không thể tin nổi.

"Thực ra thì cậu ấy đã kết hôn từ bốn tháng trước rồi. Cái lần mà anh giả bệnh đòi cậu ấy về, lúc đó cậu ấy đang ở nhà của Hàn Thượng Phong." Tiểu Hy thở dài mà giải thích rõ cho Delvin hiểu.

"Cái gì? Tại sao cô ấy không nói cho tôi biết?" Delvin nhíu mày.

"Thật ra thì chắc cô ấy không nhớ tới việc này. Sở dĩ lần này cô ấy về đây là vì Hàn Thượng Phong ngoại tình." Tiểu Hy lắc đầu. Mặc dù Cơ Uyển không nói nhiều với cô nhưng cô cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Và cô cũng biết rằng Cơ Uyển... thật sự đã yêu Hàn Thượng Phong nên mới ra nông nỗi này.

"Anh không cần lo lắng tới chuyện này. Cứ để tôi, tôi tự có cách làm sáng tỏ." Tiểu Hy nghiêm túc nói. Tốt nhất là giải quyết mấy chuyện này càng sớm càng tốt. Nếu để Delvin giải quyết thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.

Mà cô cũng có một số linh cảm rằng Hàn Thượng Phong không làm ra mấy thứ như thế này. Ít ra thì anh ta vẫn là con người làm việc có nguyên tắc như Trần Bạch nói.

Nhắc tới Trần Bạch. Ô! Đúng rồi! Cô có thể tìm Trần Bạch để hỏi cho ra lẽ mà.

Khi Delvin ra về. Tiểu Hy lên phòng gọi Cơ Uyển. Nhưng mà Cơ Uyển không trả lời.

Chắc cậu ấy ngủ rồi!

Tiểu Hy thở dài một cái rồi đi về phòng của mình. Cô lấy điện thoại, lập tức gọi cho Trần Bạch.

"Alo." Thật nhanh. Cô vừa mới bấm gọi chưa đầy năm giây mà Trần Bạch đã nghe máy.

"Anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh." Tiểu Hy kẹp chiếc điện thoại vào vai, mở tủ đồ ra, vừa chọn đồ vừa nói.

"Được. Em muốn ở đâu, tôi sẽ đặt chỗ." Giọng Trần Bạch có vẻ hí hửng.

"Không phải ăn uống hẹn hò gì đâu. Tôi có chuyện quan trọng cần làm rõ." Tiểu Hy nghiêm túc cầm điện thoại lên. Nói xong địa điểm, Tiểu Hy thay đồ rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Nhấn Mở Bình Luận