Trời cũng bắt đầu tối dần, mọi thứ xung quanh dần trở nên yên tĩnh bất động.
Căn phòng dần trở nên tối, ánh sáng yếu ớt.
Hàn Thượng Phong cứ vậy hôn Cơ Uyển, nụ hôn triền miên, cuồng nhiệt. Cơ Uyển không phản kháng, để mặc cho anh cứ vậy mà quấn quýt lấy lưỡi cô, khuấy đảo mọi thứ. Cánh môi của cô bị anh cắn nhẹ nên có chút sưng mọng, càng tăng thêm nét quyến rũ.
Sau một hồi hôn cuồng nhiệt, Hàn Thượng Phong buông tha cho đôi môi của cô, anh khẽ đưa tay vén mái tóc của cô ra sau. Người cô lúc này nóng ra, gò má đỏ ửng, nhịp thở đang dần ổn định lại, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh.
Hàn Thượng Phong cười nhẹ, cầm một lọn tóc của cô lên, khẽ đặt lên một nụ hôn.
"Anh... từ sáng tới giờ... chưa có ăn uống gì đâu, lại phải lái xe nữa... Em tính có nên trả công cho anh không?" Hàn Thượng phong lại ghé sát tai cô, thì thầm, giọng đầy ám muội.
Cơ Uyển đương nhiên nghe hiểu ý anh đang muốn nhưng lại cố tình lảng tránh.
"Chẳng phải buổi trưa vừa mới ăn sao?" Cô né tránh ánh mắt của anh, nói có chút mất tự nhiên.
"Em nghĩ xem, trưa nay em cùng với tên Delvin đó cười cười nói nói vui vẻ, lại còn gắp thức ăn cho nhau. Thử hỏi anh còn tâm trạng nào mà ăn?" Hàn Thượng Phong lại giở giọng chua lét.
Cơ Uyển nghe xong liền cảm thấy buồn cười, không nhịn được liền nói: "Là anh tự mình ăn giấm, sao trách em?"
Anh nhếch môi cười: "Là em cho anh ăn giấm... cho nên... đền bù đi, bà xã! Anh... đói... lắm... rồi..." Từng câu từng chữ thì thầm trong tai Cơ Uyển. Anh cắn nhẹ lên vành tai cô khiến cô có cảm giác tê liệt.
Sau đó, bàn tay thuần thục của anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo vest trên người cô, ném xuống sàn nhà. Hàn Thượng Phong hôn khắp khuôn mặt cô, sau đó lại dán vào đôi môi mềm mại sưng đỏ. Cảm giác tê dại một lần nữa ập đến, hít thở không thông.
Rời khỏi bờ môi, anh lại tiếp tục di chuyển tới cái cổ trắng ngần của cô, cởi bỏ từng cúc áo một. Cảm giác mỗi nơi anh đi qua như bị điện giật, tê dại, nóng đến khó tả.
"Yêu em chết mất." Hàn Thượng Phong cất giọng khàn khàn, cúi đầu hôn lên ngực cô sau lớp áo chưa được tháo bỏ.
Người Cơ Uyển ngày càng nóng, tâm trí hỗn loạn, như thể bay tận đến nơi phương xa nào.
Trán cô đã ướt đẫm mồ hôi, mái tóc hơi rối xõa ra, thân hình đẹp đẽ quyến rũ ẩn hiện dưới thân thể người đàn ông. Dưới sàn nhà, quần áo vứt tứ tung, chứng tỏ anh thật sự thèm khát cô đến cỡ nào.
Tiếng thở gấp cùng tiếng ngâm nga phát ra từ trong căn phòng tĩnh mịch. Mọi vật dường như đều tĩnh lặng, âm thầm quan sát đôi nam nữ trên giường.
"A! Nhẹ chút..." Cơ Uyển không tự chủ được mà phát ra tiếng kêu. Chẳng khác nào thuốc kích thích làm cho đàn ông càng thêm hưng phấn.
Bây giờ không thể làm chủ mình nữa, cô chỉ biết bám lấy vai anh, thân thể cũng theo từng đợt tấn công của anh mà run rẩy.
Hàn Thượng Phong ngày càng gấp gáp, cúi đầu hôn cô. Cơ Uyển ôm lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt.
"A! Phong..." Đôi mắt mơ hồ ý loạn tình mê, giọng nói quyến rũ đến ngất ngây. Lâu lắm rồi anh mới được nghe cô gọi tên. Đặc biệt là trong tình cảnh khoan khoái này.
"Bà xã, ngoan..." Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, lại cúi đầu hôn lên thân thể quyến rũ của cô.
Sau một hồi kịch liệt, Cơ Uyển đã kiệt sức, nằm gọn trong vòng tay của Hàn Thượng Phong. Thân hình cường tráng rắn chắc của anh khiến cô có cảm giác an toàn. Đầu cô khẽ tựa vào ngực anh, bàn tay đặt lên cơ bụng của anh. Cảm giác thật thích.
"Anh muốn ăn gì? Em xuống bếp nấu." Cô nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói có chút mệt mỏi, yếu ớt.
Hàn Thượng Phong lại nhìn cô, đôi môi cong lên nụ cười, nói: "Nếu muốn, anh chỉ muốn ăn em."
Cơ Uyển lập tức lấy tay đẩy mặt anh ra xa.
"Đồ vô liêm sỉ nhà anh."
Hàn Thượng phong không nói gì, chỉ nằm đó nhìn cô rồi cười.
Cơ Uyển đỏ mặt. Tại sao trước mặt cô thì anh luôn giở thái độ biến thái một cách vô liêm sỉ. Còn trước mặt người ngoài thì lúc nào cũng trưng cái mặt lạnh như băng, nhìn vào là phát run vì quá đáng sợ.
Cô nhìn anh một cách say đắm, như bị cuốn vào hố đen vũ trụ không tài nào thoát ra được. Tại sao anh lại đẹp trai tới vậy? Hút hồn tới vậy?
Cơ Uyển một lần nữa không tự chủ được, theo bản năng mê trai mà vươn tới hôn Hàn Thượng Phong.
"Muốn nữa sao?" Hàn Thượng Phong nhếch môi.
Cơ Uyển nhìn vào đôi mắt như hố đen vũ trụ của anh một lúc rồi lại tiếp tục hôn anh. Lần đầu tiên cô có cảm giác chủ động không một chút ngại ngùng, hôn một cách cuồng nhiệt mặc dù không thể nào sánh kịp kĩ thuật của anh.
Hàn Thượng Phong để mặc cho cô làm chủ, chỉ khẽ vòng tay ôm lấy eo cô, vuốt ve đường cong hoàn mĩ của cô. Mềm mại như nước, anh sắp tan chảy tới nơi rồi.
"Không chịu nổi nữa rồi!" Hàn Thượng Phong than nhẹ, sau đó lập tức lật người dậy, đè xuống hôn cô.
Lại một lần nữa bị anh ăn sạch. Tuy nhiên... lần này có vẻ giống cô ăn anh thì đúng hơn.
- ------------
"Reng reng..."
Tiếng chuông báo thức của điện thoại kêu lên làm Cơ Uyển bừng tỉnh từ giấc ngủ say. Hai mắt cô hé mở, dường như còn muốn ngủ tiếp. Thân thể mệt mỏi rã rời, cảm giác nhưng không thể nào động đậy được. Hôm qua quả thật là quá sức rồi.
Mặc dù cơn buồn ngủ cứ kéo tới nhưng Cơ Uyển vẫn cố giữ mình tỉnh táo, cô từ từ gỡ cánh tay nặng nề của anh đang đặt ở eo ra, lặng lẽ ngồi dậy, quấn một cái khăn rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy tí tách trong nhà tắm, Cơ Uyển nhìn mình trong gương, không khỏi nổi lên một hồi lo lắng. Thảm rồi! Người cô chằng chịt dấu hôn như vậy làm sao mặc lễ phục được chứ. Đã vậy bộ lễ phục mà cô chuẩn bị hôm nay lại hở lưng, không che phần cổ.
Cô thở dài một tiếng, tắt nước rồi quấn khăn đi ra ngoài.
Hàn Thượng Phong chẳng biết dậy từ lúc nào, lúc cô bước ra đã thấy anh đang ngồi trên giường, thân hình vạm vỡ đang đọc một cuốn sách, trên môi còn nở nụ cười tươi rói. Nhìn kĩ lại... đó... đó không phải là nhật kí của cô sao.
Cơ Uyển nhất thời đỏ bừng mặt, chạy nhanh tới giật lấy cuốn nhật kí trên tay anh.
"Ai cho phép anh tự tiện?" Cơ Uyển hừ một cái rồi đem cuốn nhật kí cất kĩ vào trong hộp bàn trang điểm.
Hàn Thượng Phong khẽ nhún vai, làm bộ vô tội: "Oan cho anh quá! Sáng sớm bị em làm thức giấc, không ngủ được nên mới tìm cái gì đó chơi. Thấy cuốn sách ngay bên cạnh mới cầm lên đọc. Ai ngờ đó lại là nhật kí của em."
Cơ Uyển trừng anh một cái rồi đi đến tủ đồ, mở ra. Đứng một hồi lâu mà cũng không biết nên chọn bộ nào. Càng nghĩ càng thấy tức mình. Đáng lẽ ra hôm qua cô không nên... Hầy!
Cuối cùng cũng không thể tìm được một bộ lễ phục nào. Cơ Uyển lấy một chiếc váy "kín cổng cao tường" màu trắng, xẻ đùi. Thiết kế không khác chiếc váy lần tham gia là mấy, chỉ khác là phần cổ khá cao, che hết được những chỗ cần che, ở lưng hở một chút nhưng vẫn có thể xử lí được.
Hàn Thượng Phong cũng vừa lúc tắm xong, thân quấn một chiếc khăn tắm, trên người vẫn thoang thoảng mùi sữa tắm của cô. Thấy cô đang loay hoay kéo khóa ở đằng sau, anh đi tới chỗ cô, nhẹ nhàng giúp cô kéo khóa.
"Anh giúp em bôi kem lên mấy vết này đi." Cơ Uyển nhìn anh trong gương, đưa cho anh một lọ kem che khuyết điểm. Mái tóc của cô cũng được vén gọn sang một bên, để lộ tấm lưng trẳng trẻo cùng mấy dấu hôn xanh tím.
Hàn Thượng Phong cầm lấy hộp kem, nhẹ nhàng bôi lên từng vết một. Ngón tay anh mát lạnh chạm lên da thịt cô làm cô có chút nhột.
"Anh đừng có nhẹ nhàng. Buồn lắm đấy."
Hàn Thượng Phong không nói gì, im lặng, động tác có chút dứt khoát hơn, không còn cảm giác nhồn nhột nữa.
Xong xuôi, Cơ Uyển ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu chỉnh chu lại.
"Trong tủ của em có một bộ âu phục mới, anh có thể lấy." Cô vừa đeo đôi khuyên tai vừa nói.
"Sao em lại có?" Hàn Thượng Phong ngoảnh mặt nhìn cô.
Cơ Uyển hơi đỏ mặt, bình tĩnh nói: "Lúc trước định làm quà tặng anh nhưng chưa kịp tặng. Hôm rời đi có đem theo."
"Chiếc kẹp kia đẹp lắm. Anh rất thích." Hàn Thượng Phong mở tủ đồ, lấy bộ âu phục đang treo ra.
Cơ Uyển nghe hiểu ý anh, cong môi cười. Thì ra anh nhận được quà mà cô làm rồi. Cảm giác thật ngọt ngào.
Mọi thứ đều chuẩn bị xong, Cơ Uyển đi đôi giày cao gót vào, quay đầu nhìn anh.
"Thấy thế nào?"
"Rất đẹp. Bà xã anh là đẹp nhất." Hàn Thượng Phong ôm lấy cô, lại không kiềm chế được mà cúi đầu hôn cô.
Cơ Uyển thuận tay ôm lấy cổ anh, vui vẻ đáp trả. Chỉ ước gì cuộc sống mỗi ngày đẹp cảm thấy hạnh phúc, ngọt ngào, ấm áp như vậy.
Hôn xong, Hàn Thượng Phong bế Cơ Uyển lên, đi xuống nhà rồi bế cô ra xe.
"Hôm nay anh có việc bận, khoảng mười hai rưỡi tới đón em." Hàn Thượng Phong nhìn đồng hồ rồi nói.
Động cơ xe được kích hoạt, chân ga giẫm mạnh, chiếc xe lao nhanh về phía trước.