Khương Duật đưa tay lau đi những giọt nước mắt đầm đìa trên mặt Ái Linh rồi ngồi ngay ngắn lại trên xe lái đi.
Trên đường bầu không khí trong xe tĩnh lẵng không ai nói với ai câu nào, Ái Linh vì quá mệt nên cũng dựa đầu ra sau ghế nhìn ra cửa sổ.
"Chú đưa tôi đi đâu vây?"
Nhận ra Khương Duật không lái xe về hướng nhà mình mà lại rẽ sang một hướng khác cô bật dậy quay sang nhìn anh.
"Nhà tôi."
Ái Linh trố mắt tức đến nghẹn họng cô đưa tay kéo lấy cánh tay phải của Khương Duật trong lúc anh đang lái xe.
"Tôi không muốn... chú đưa tôi về đi."
Khương Duật không trả lời anh hất cách tay Ái Linh ra không quên tặng cô một cái liếc xem như là lời cảnh cáo.
Những hành động của Khương Duật hôm nay thật sự đã doạ cô một phen khiếp vía, Ái Linh không dám động đậy ngồi im trên xe chờ mọi việc tiếp tục diễn ra.
Dường như Khương Duật hôm nay mới chính là Khương Duật thật sự, bộ mặt sói đội lớp cừu hàng ngày của anh ở trước mặt cô chỉ là lừa dối.
"Bé cưng ở đây khi nào em hết giận tôi đưa em về."
Tới giờ Khương Duật vẫn nghĩ Ái Linh tuổi trả bồng bột dễ giận cũng rất dễ dỗ, đã mềm mại nhẹ nhàng cô không nghe thì phải dùng biện pháp mạnh.
"Tôi không giận... tôi ghét chú... chú cho tôi về đi."
Ái Linh oà khóc như một đứa trẻ, hiện tại cô điều Ái Linh muốn nhất đó là được về nhà cô không muốn nhìn mặt người đàn ông này nữa.
Khương Duật dường như càng ngày càng lộ rõ tính điên cuồng độc chiếm dễ dàng nổi giận khi Ái Linh nói ghét mình anh ôm chặt cô vào lòng dựa đầu mình vào bã vai của Ái Linh.
"Tôi không cho phép em ghét tôi nhớ chưa... em chỉ được phép yêu một mình tôi."
Càng nói anh lại siết chặt Ái Linh vào ngực sợ rằng cô sẽ chạy đi rời bỏ anh vậy.
"Không tôi kinh tởm chú... tôi... tôi không yêu chú."
Âm thanh lớn rồi lại nhỏ của Ái Linh nói từng câu từng chữ đều được Khương Duật nghe rõ. Cô không quan tâm quá khứ anh ra sao, quen bao nhiêu người nhưng không chấp nhận được việc hết lần này đến lần khác Khương Duật lừa dối cô như vây.
"Con mẹ nó em câm miệng lại tôi."
Khương Duật tức điên lên khi Ái Linh luôn sức chóng đối mình, anh rời bỏ cơ thế Ái Linh ra không kịp để cô phản ứng liền đẩy ngã Ái Linh xuống giường.
Động tác của Khương Duật rất mạnh Ái Linh có thể cảm nhận được cái lưng của cô như muốn bị bẽ gãy ra.
Đau.. rất đau.
"Ưm... bỏ ra..."
Không để Ái Linh chửi rủi thêm câu nào nữa Khương Duật thô bạo đặt một cánh tay dưới đầu của Ái Linh ôm chặt cho cô quay lại đối diện với mình rồi mạnh mẽ phũ môi mình lên cánh môi hồng hào của Ái Linh mà cáu xé.
Dường như mọi sự phẫn nộ được Khương Duật trừng phạt lên hết nụ hôn này. Thừa lúc anh đưa lưỡi mình vào trong khoang miệng của cô Ái Linh đã cắn thật mạnh vào đầu lưỡi của anh, máu từ đó cũng chảy ra hoà vào nụ hôn mãnh liệt kia.
Không biết qua bao lâu Ái Linh dường như không tài nào thở được nữa thì Khương Duật mới luyến tiết rời cánh môi của cô.
"Chát."
Một tiếng tát giòn tan bên tai có thể thấy Ái Linh đã dùng sức nhiều đến mức nào để đánh vào mặt Khương Duật.
Nụ hôn đầu tiên của cô đã bị mất bởi ông một chú tồn tàn vả lại còn không phải do Ái Linh tự nguyện.
"Tên cặn bã nhà chú từ nay đừng bao giờ đến tìm tôi nữa chúng ta kết thúc rồi."
Ái Linh không để Khương Duật phản ứng cô dùng hết sức tung cửa chạy ra ngoài bắt taxi để về nhà.
Trên taxi Ái Linh luôn nhìn chằm chầm vào bàn mình của mình khi vừa đánh anh, nó nóng rang như đang đặt ở trên một bếp lửa đang cháy trong lòng đột nhiên nhói lên đau đơn một cách kì lạ.
Ái Linh nhắm mặt tựa người vào ghế hít thở thật sâu để điều hoà lại cơ thể.
"Ngốc thật tại sao phải đau lòng vì một tên không ra gì chứ."