Cá ( Wattpad cakhothit)
_____
Bọn người Phiêu Miểu Các đi theo phương hướng Văn Nhân Minh chỉ, rất nhanh đã bay tới tụ họp với Anh Chiêu, sau đó đội ngũ cứ tiếp tục ngự kiếm theo hướng Đông Nam, một lúc lâu sau mới thấy một mảnh rừng rộng lớn xuất hiện.
Đi thêm được nửa ngày, mọi người mới dừng lại nghỉ ngơi. Anh Chiêu giờ mới biết được, cái bí cảnh này vậy mà lại rộng lớn đến thế, đã ngự kiếm nửa ngày, mà vẫn như cũ không nhìn thâý điểm cuối.
Tiêu Liệt tìm kiếm một khoảng đất rộng rãi sau đó kêu mọi người tụ hợp xuống. Xung quanh rừng sâu cây nhiều, những cổ thụ tựa hồ đã có từ xa xưa, phía trên toàn bộ đều treo lên từng bụi dây leo.
Đến khi toàn bộ người của Phiêu Miểu Các đều xuống đất, Tiêu Liệt mới đi đến trước mặt Anh Chiêu, gã tỏ vẻ không vui mà chất vấn:
" Vân Bình, vừa rồi đệ đã đi đâu? Làm sao chỉ chớp mắt liền không thấy bóng người nữa, ta dùng Truyền Âm Phù tìm đệ lâu như vậy đệ cũng không trả lời!"
Tiểu liệt vừa nói vừa tức giận nhìn chằm chằm Văn Nhân Minh, Anh Chiêu nhẹ nhàng chắn trước mặt Văn Nhân Minh, nhìn Tiêu Liệt cười tủm tỉm nói:
" Sư huynh, đệ chẳng qua là cảm thấy cảnh sắc trong bí cảnh rất đẹp, chăm chú ngắm cảnh không có chú ý tới sau lưng. Sư huynh, huynh sẽ không bởi vì chút chuyện này mà tức giận với đệ đi. "
Tiêu Liệt nhìn nụ của Anh Chiêu đến xuất thần, trong lòng không khỏi cảm khái, mặc dù gã không có ý gì với cậu, chỉ là lợi dụng. Nhưng nhìn bộ dáng đối phương, nếu thật sự cùng nhau trải qua một đoạn nhân duyên mùi vị chắc cũng không tồi.
Anh Vân Bình luôn đối xử với gã ôn nhu như vậy, Tiêu Liệt cuối cùng cũng hòa hoãn thái độ, nhìn cậu lắc đầu. Nhưng nhìn thấy Văn Nhân Minh vậy mà lại gần kéo tay Anh Chiêu, cậu cũng không phản đối, Tiêu Liệt trong mắt lóe lên không vui.
Gã nhìn Văn Nhân Minh giống như đang nhìn một kẻ hấp hối sắp chết, cười lạnh một tiếng.
" Sư huynh làm sao có thể giận đệ, dù sao, đệ chính là tiểu sư đệ ta cực kỳ yêu thương mà. Sư huynh nhất định sẽ chăm sóc đệ thật tốt."
Văn Nhân Minh nghe được lời Tiêu Liệt, bàn tay nắm tay Anh Chiêu siết chặt, sắc mặt lại không thay đổi. Chỉ ở ngay trước Tiêu Liệt mười ngón tay đan xen nắm chặt với Anh Chiêu.
Tiêu Liệt nhìn thấy hai người nắm tay nhau, giọng điệu không tốt nói với Văn Nhân Minh.
"Văn Nhân Minh, nơi cất giấu « Thanh Nguyên Quyết » vẫn còn rất xa sao?. Chúng ta đã bay nửa ngày trong bí cảnh rồi, nhưng trừ rừng rậm vẫn là rừng rậm, chẳng lẽ ngươi đang gạt chúng ta."
Khẩu khí nói chuyện của gã mười phần ngạo mạn, gã chẳng qua chỉ là một đệ tử nhỏ ở Phiêu Miểu Các, cho dù thiên phú dị bẩm, nhưng dựa theo cấp bậc cũng phải gọi Văn Nhân Minh một tiếng Tông chủ. Vậy mà gọi thẳng tên, thái độ lại coi thường như thế, rõ ràng không để Văn Nhân Minh vào trong mắt.
Văn Nhân Minh giống như không thèm để ý thái độ Tiêu Liệt đối với hắn, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười, nhìn gã mỉm cười nói:
" Tiêu đạo hữu chớ nóng vội, ta có thể cảm nhận được « Thanh Nguyên Quyết » không còn xa, ngự kiếm phi hành thêm một canh giờ nữa, không sai biệt lắm liền có thể đến vị trí đại khái."
Nghe được Văn Nhân Minh nói như thế, Tiêu Liệt mới không lại dây dưa việc này. Vừa định quay người rời đi, liền nghe được đệ tử Phiêu Miểu Các đột nhiên hô to một tiếng:
" Các ngươi mau nhìn, cách đó không xa không phải chính là Tử Tiêu hoa sao!"
Tử Tiêu hoa là một loài hoa cực kỳ quý hiếm ở Tu chân giới, là một trong số những linh thảo tốt nhất. Nhưng số lượng thưa thớt, lại cực kỳ hiếm thấy. Nếu có thể lấy được một bông, liền có thể đổi lấy đến một khối linh thạch thượng phẩm, có thể nói là giá trị liên thành.
Đám người nghe được tên đệ tử Phiêu Miểu Các nói vậy, nhao nhao nhìn về phía ngón tay hắn chỉ. Quả nhiên, lọt vào tầm mắt có một bụi lớn Tử Tiêu hoa, xung quanh còn quanh quẩn linh khí nồng nặc.
Lại có một đệ tử khác chỉ vào đại thụ cách đó không xa.
" Các ngươi mau nhìn, không chỉ có Tử Tiêu hoa. Trên cây kia không phải là Chủ Quả vạn năm khóa tìm sao?"
Đám người không nghĩ tới bên trong bí cảnh vậy mà có nhiều bảo vật như vậy, cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn phía, tiếng cảm thán vang lên không dứt.
Tiêu Liệt nghe được lời bọn chúng vội vàng đi đến. Thấy lời bọn chúng nói là thật, liền tùy ý phất phất tay, trực tiếp thu toàn bộ Tử Tiêu hoa cùng Chu Quả vào trong túi càn khôn của mình.
Đám người không nghĩ tới Tiêu Liệt làm vậy, một chút cũng không chừa lại. Mà dù sao hôm nay dẫn đội chính là Tiêu Liệt. Huống hồ, trong tất cả mọi người Tiêu Liệt là người có tu vi và địa vị cao nhất, cho nên bọn chúng cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Tiêu Liệt lại hoàn toàn mặc kệ phản ứng của những người khác, ra vẻ đó là chuyện đương nhiên. Ở trước mặt Văn Nhân Minh, nói với đệ tử Phiêu Miểu Các đang nhìn chằm chằm gã.
" Đang nhìn cái gì vậy, có thể tuỳ tiện nhìn thấy Tử Tiêu hoa cùng Chu Quả, xung quanh nhất định có không ít bảo vật. Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, mọi người liền đi bốn phía xem một chút đi, nhìn thấy bất kỳ linh thảo hay bảo vật gì, đều thu hết lại cho ta, mang về Phiêu Miểu Các."
Đám người nghe xong đều cảm thấy Tiêu Liệt nói có đạo lý, liền nhao nhao giải tán ra xung quanh, vơ vét tất cả linh thảo có thể nhìn thấy.
Anh Chiêu lặng lẽ nhìn tất cả, mặc dù Văn Nhân Minh trước đó cũng nói với Nam Tranh, tất cả những bảo vật linh thảo khác tại bí cảnh đều tùy ý lão.
Nhưng nếu là người khác thì chỉ lấy một hai loại linh thảo bảo vật gì đó thôi, nhưng nhìn đám người Phiêu Miểu Các như đang hận không thể đem toàn bộ bí cảnh thu vào túi càn khôn.
Anh Chiêu trong lòng bình tĩnh lại, quay đầu, nhìn thấy Văn Nhân Minh vẫn đang duy trì vẻ mặt ôn hoà. Đối với hành động của đám người Phiêu Miểu Các không có phản ứng nào.
Giống như những thứ bọn chúng lấy không phải bảo bối quý giá gì, mà chẳng qua là cà rốt với cải trắng. Cậu tiến đến bên tai Văn Nhân Minh nhỏ giọng nói:
" Văn Nhân, bọn chúng muốn đem hết thứ tốt vào trong túi kìa. Toàn bộ là của Văn Nhân gia huynh đó, huynh không đau lòng hả?"
Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu nói như thế, mỉm cười lắc đầu.
" Cũng chỉ là vật ngoài thân thôi, không cần để ý."
Hắn rủ xuống tầm mắt, nhẹ nhàng cầm tay Anh Chiêu, ở trong lòng nghĩ ' ' Bảo bối quý giá nhất của ta đang ở trước mặt rồi, những thứ còn lại ta không quản.'
Có điều, bọn người Phiêu Miểu Các này ngay từ đầu liền hạ quyết tâm muốn tính kế hắn, Tiêu Liệt lại dám đối với bảo bối của hắn có ý đồ. Bọn chúng rất nhanh sẽ biết, linh thảo bên trong bí cảnh, sẽ không dễ dàng lấy được như vậy.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Văn Nhân Minh càng lớn hơn. Ngón tay của hắn hơi động một chút, nháy mắt, toàn bộ bí cảnh gió mây nổi lên.
Lúc đầu vạn dặm không mây, thời tiết trong xanh, đột nhiên trở nên trời u ám, trong nháy mắt cuồng phong gào thét. Thậm chí rất nhanh, từng đạo sấm đánh xuống. Thấy sắc trời đột nhiên tối xuống, tất cả mọi người trong lòng không khỏi căng thẳng.
Người Tu chân đều tương đối tin tưởng trực giác, giống như ngửi được khí tức nguy hiểm, bọn người Phiêu Miểu Các toàn bộ đều tụ lại một chỗ.
Tiêu Liệt đem hai túi Càn Khôn đã đầy ắp đeo lên bên hông, quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Minh, cau mày hỏi hắn.
" Văn Nhân Minh, đang có chuyện gì xảy ra? Vì sao đột nhiên bí cảnh lại thay đổi!"
Gương mặt Văn Nhân Minh mờ mịt, hướng Tiêu Liệt lắc đầu.
" Ta cũng là lần đầu tiên vào bên trong bí cảnh, cho nên cũng không biết chuyện gì xảy ra."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, mặt đất liền đột nhiên bắt đầu chuyển động. Cây cối bốn phía giống như sống lại, dây leo trên cây cũng bắt đầu vặn vẹo chuyển động.
Từ dưới mặt đất ngoi lên rất nhiều dây Leo to lớn, cành cây cùng dây leo không ngừng quất vào bọn người Phiêu Miểu Các, hướng bọn gã mà phát động công kích mãnh liệt.
Đám người bị bất ngờ tấn công có chút trở tay không kịp, lập tức nhao nhao dùng hết những gì mình có, phát động pháp lực muốn giết chết những cây Leo này.
Những dây Leo không biết từ đâu bò tới, giết mãi không hết, dùng pháp thuật cũng không địch hết được. Vô luận là dùng kiếm chặt đứt, dùng Pháp lực chống cự, thiêu đốt, nhưng những dây Leo mới mọc ra rất nhanh.
Những dây leo đều chỉ hướng về đám người Phiêu Miểu Các mà phát động công kích, hoàn toàn không có tấn công Văn Nhân Minh cùng Anh Chiêu.
Tiêu Liệt đứng bên cạnh, rất nhanh liền phát giác ra không đúng, một bên cầm kiếm chặt đứt dây leo, một bên quay đầu hướng Văn Nhân Minh giận dữ hét:
" Vì sao những dây leo này chỉ công kích chúng ta, lại không tấn công ngươi cùng Vân Bình! Văn Nhân Minh, ngươi đang chơi ta đúng không!"