“Đi ra ngoài.”
Những lời này của Tần Hồng Sương làm cho Tiêu Thành Vũ có chút hoảng hốt.
Tần Lam, cái tên mà hắn ta vừa yêu lại vừa hận từ tận đáy lòng.
Hắn ta vẫy tay, giống như đột nhiên mất sạch sức lực, trái tim đau muốn chết, trong mắt tràn đầy hận ý tận trời, nhưng là bên dưới vẻ tức giận hận thù kia lại là vẻ nhớ nhung không thể nào che giấu được. Đam Mỹ H Văn
Tần Hồng Sương thấy hắn ta như thế, ánh mắt trầm xuống, chỉ hận đến nghiến răng, chỉ cần nhắc đến Tần Lam, Vũ ca ca lại sẽ như thế.
Vũ ca ca, cho dù huynh biết Tần Lam phản bội huynh, rời đi cùng nam nhân khác, nhưng ngoại từ hận nàng ta ra, huynh vẫn cứ yêu nàng ta sao?
Huynh đang đợi cái gì? Lại đang nhớ cái gì?
Đáng tiếc, Vũ ca ca, huynh chắc chắn chỉ có thể chờ đợi uổng công, huynh không biết, Tần Lam đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Vĩnh viễn vĩnh viễn.
Thời gian là một thứ rất tốt.
Chỉ cần nàng ta ở chỗ này chờ, nàng ta tin chắc rằng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Vũ ca ca sẽ yêu nàng ta.
Mà Vũ ca ca, suốt đời này huynh cũng sẽ không chờ được Tần Lam.
“Vũ ca ca, muội đi ra ngoài trước, huynh cũng nghỉ ngơi một chút đi.”
Tần Hồng Sương rụt rè nói những lời này, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Cửa kẽo kẹt đóng lại.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Thành Vũ.
Hắn ta xoay người, nhấn vài cái lên vách tường, chỉ thấy trên vách tường xuất hiện một vách ngăn bí mật, Tiêu Thành Vũ lấy một bức thư tay từ bên trong ra.
Đó là một bức tin quyến biệt, đến từ Tần Lam, nội dung chính là nàng đã có người yêu khác, cho nên không muốn gả cho hắn ta, quyết định muốn cùng người thương rời xa nơi này.
Ha...
Một trò hề.
Trong mắt Tiêu Thành Vũ đỏ rực, nắm chặt lấy bức thư kia, sau một lúc lâu sau mới cẩn thận gấp lại, lại bỏ vào ngăn tủ bí mật kia.
Hắn ta lại cầm bút lông lên, liên tục viết đi viết lại cái tên của ai đó trên giấy tuyên thành.
**
Tần Lam rời khỏi phủ trưởng công chúa, Quân Linh Nhi và Lục Trúc líu ríu nói mãi bên tai không ngừng, hai người đều vô cùng hưng phấn.
Tần Lam cầm hộp gấm trên tay, đó là quà tặng cho Tô Vân An.
Trước kia, tiểu cô nương kia luôn thích đi theo bên cạnh nàng, liên tục gọi nàng là tỷ tỷ, vừa chống cằm vừa nói: “Lam tỷ tỷ, chờ đến sinh nhật mười lăm tuổi của muội, tỷ thêu cho muội một cái túi tiền được không, muội muốn một cái màu đỏ, trên túi tiền còn phải thuê tên của muội, sau đó lại thuê mấy đóa hoa uất kim hương màu vàng, đó là hoa mà muội thích nhất.”
“Tỷ có thể thêu cho muội ngay mà.”
“Không cần không cần, tỷ phải gả cho Lục cữu cữu, phải bận rộn thêu áo cưới cho tỷ, muội không thêm phiền cho tỷ, đây là lời hứa của hai chúng ta, tỷ đừng quên đó.”
“Được.”
Chuyện cũ còn rõ ràng trước mắt, nhưng chớp mắt đã là cảnh còn người mất.
Nàng tự nhốt mình vào trong phòng, thêu ba ngày liền, chỉ là vì trả lời hứa năm xưa, nhưng lại đổi lấy kết quả này.
Trong mắt Tần Lam tràn ra nước mắt, lại bị nàng cưỡng ép chặn trở lại.
Ra khỏi phủ trưởng công chúa, đi được một đoạn đường, cái hộp trong tay bị nàng quăng bừa vào góc đường.
Đồ đạc không được trân trọng, vậy bỏ.
“Tỷ tỷ, có phải tỷ không vui không?”
Quân Linh Nhi muộn màng phát hiện ra, từ sau khi đường tỷ ra khỏi phủ trưởng công chúa đến bây giờ, nàng vẫn chưa từng cười, vội vàng hỏi.
“Muội nhận ra sao?”
Tần Lam hỏi nàng.
Quân Linh Nhi gật đầu: “Đúng vậy, tỷ mãi vẫn chưa từng cười.”