Bên này, Lãnh Mục và đại quản gia đều bước đi rất nhanh, vừa rời khỏi sân, thấy hai bên đều không có ai, Tần Lam hỏi: “Huyền Vương gia bị làm sao thế?”
“Độc bộc phát.”
Giọng của Lãnh Mục trầm xuống.
“Độc bộc phát? Không phải còn chưa tới ngày sao?”
Tần Lam kinh ngạc, lần trước ở phủ Huyền Vương, nàng và Phùng Thần cùng nhau nói đến vấn đề này, còn tưởng là Tiêu Phong Hàn khó chịu, nhưng phải hai tháng sau mới đến thời hạn độc bộc phát, sao mới bây giờ đã bộc phát mất rồi?
“Thuộc hạ cũng không biết.”
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng lớn ở phủ Tướng quân, Tần Lam vừa vào xe, còn chưa kịp ngồi ổn đã nghe thấy một tiếng giá, ngựa lập tức chạy như bay, suýt chút nữa đã làm Tần Lam văng ra bên ngoài, tiếp theo bên ngoài vang lên giọng nói của Lãnh Mục: “Thời gian khẩn cấp, hi vọng Quân đại tiểu thư thông cảm.”
Đây là chiếc xe ngựa chạy nhanh nhất mà Tần Lam từng ngồi, nếu không phải nàng nắm chặt lại vách tường thùng xe thì nàng đã bị văng ra ngoài từ lâu rồi.
Lộ trình bình thường phải tốn thời gian một chén trà nhỏ mới đi hết, hiện tại lại bị Lãnh Mục áp súc xuống chỉ còn lại nửa chén trà, Tần Lam cảm thấy người lâng lâng.
“Mở cửa, Quân đại tiểu thư đến!”
Tiếng ra lệnh vang lên, cửa của phủ Huyền Vương bị mở ra, Tần Lam đi theo Lãnh Mục nhanh chóng bước vào phủ, đi thẳng đến hậu viện.
Bầu không khí lạnh lẽo, nguy hiểm, cực kỳ căng thẳng.
Chỉ cần là nơi Tần Lam đi ngang qua, cứ cách năm mét lại có một thị vệ đứng gác, đề phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Chờ đến hậu viện rồi, không còn có ai đứng gác nữa, nhưng Tần Lam vẫn có thể cảm nhận được có người âm thầm canh gác ở trong bóng đêm.
Trái tim Tần Lam cũng bất giác đập nhanh hơn.
“Thần ca, Quân đại tiểu thư đến rồi.
Tần Lam để ý thấy vị đại quản gia kia cũng không đi theo vào hậu viện, hắn ở lại bên ngoài.
Dưới hành lang, Vân Hải Cư, Lãnh Mục gõ cửa phòng đùng đùng.
Tiếng bước chân truyền đến, cửa kẽo kẹt mở ra, lộ ra gương mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe của Phùng Thần. Truyện Đoản Văn
“Quân đại tiểu thư, Phong Hàn hắn... Người mau vào đi.”
Tần Lam nhanh chóng nhấc chân vào nhà, lọt vào tai nàng là tiếng rên rĩ được đè nén, không khí xung quanh thoang thoảng mùi máu tươi.
Tần Lam xông thẳng vào phòng trong, vừa mới ngẩng đầu nhìn lướt qua đã nhìn thấy Tiêu Phong Hàn đang hôn mê bất tỉnh trên giường, hắn vẫn mang theo mặt nạ, lộ ra phần cằm tái nhợt sắc nhọn, môi không có chút màu máu nào.
Hắn xõa tung tóc, cởi trần nửa thân trên, bộ ngực rắn chắn lộ ra màu trắng lạnh nhạt, khí thế xung quanh cơ thể hắn lại lộ ra vẻ lạnh nhạt và tràn đầy sát khí.
“Lúc nãy hỏa hàn độc trong cơ thể Phong Hàn mới phát tác, ta đâm vào ***** ** của hắn, làm hắn tạm thời rơi vào hôn mê, cũng đút thuốc cho hắn, nhưng lại không có bất cứ tác dụng nào, trước kia đều phải chịu đau ít nhất hai canh giờ.”
Phùng Thần mở miệng nói.
Tần Lam gật đầu, nhìn thoáng qua ngân châm trên huyệt thượng tinh, mở miệng nói: “Chu kỳ phát tác của hỏa hàn độc luôn rất ổn định, sao lại đột nhiên phát tác trước thời hạn chứ?”
Phùng Thần mím môi: “Trước kia Phong Hàn gặp được một ít chuyện, sau khi hồi phủ thì độc đã bộc phát.”
Tần Lam vừa nghe thế, nhíu chặt đôi mày đẹp lại, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Hắn đi đâu?”
Phùng Thần sửng sốt, há to miệng: “Xảy ra chuyện gì?”
Chỉ nghe Tần Lam nói: “Trước kia ta chỉ mới suy đoán, hiện tại đã chắc chắn khoảng tám phần, có lẽ Huyền Vương Gia đã trúng hỏa hàn cổ...”